^
^
| Lạc giáo của Phanxicô | Lạc giáo trong Vaticanô II | Lạc giáo của Biển Đức XVI | Lạc giáo của Gioan Phaolô II | Từ điển thuật ngữ nguyên tắc | Sự thật về Sơ Lucia giả mạo | Kế hoạch hoá gia đình tự nhiên (NFP) là tội lỗi | Lòng thương xót Chúa của sơ Faustina là giả | Cửa hàng online và thông tin liên lạc |
| Các bước trở lại đạo | Nơi lãnh nhận các bí tích | Kinh Mân Côi | Không có Ơn cứu độ bên ngoài Giáo hội | Thuyết Trống toà là gì | Thánh lễ Mới không thành sự | Nghi thức truyền chức linh mục mới | E-Exchanges | ![]() |
Simôn Phù thủy, Cha đẻ của mọi kẻ lạc giáo
Simôn phù thủy (Simon Magus) được nhắc đến trong sách Công Vụ Tông Đồ 8:9-24. Thuật ngữ “mại thánh” (simony) bắt nguồn từ ông ta, vì ông đã tìm cách dùng tiền bạc để mua lấy quyền năng và ân huệ thiêng liêng.
Cv 8:20-21: “Nhưng ông Phêrô đáp: ‘Tiền bạc của ngươi hãy tiêu tan với ngươi, vì ngươi tưởng có thể dùng tiền mà mua được ân huệ của Thiên Chúa! Ngươi chẳng có phần, chẳng có lô trong việc này, vì lòng ngươi không ngay thẳng trước mặt Thiên Chúa.’”
Theo tường thuật từ Giáo hội sơ khai, Simôn không ăn năn nhưng vẫn cố chấp trong tội lỗi của mình, và đã phải sa hỏa ngục. Ông ta được xem như “cha đẻ của mọi kẻ lạc giáo”.
Một truyền thống rất phổ biến trong thời Giáo hội tiên khởi kể lại rằng Simôn phù thủy đã dùng ma thuật để mê hoặc và lôi kéo nhiều người tại Rôma. Ông còn có thể bay lên không trung nhờ quyền lực của ma quỷ. Tuy nhiên, dưới thời hoàng đế Nêrô, ông đã bị Thánh Phêrô đánh bại trong một cuộc chạm trán giữa hai người.
Tính lịch sử của biến cố này – kể cả chuyện Simôn có thể bay nhờ quyền lực ma quỷ – đã được nhiều vị Thánh và nhiều tác giả Kitô giáo thời đầu chấp nhận. Chẳng hạn, Thánh Robertô Bellarminô viết về chuyện này trong cuốn De Romano Pontifice (Về Đức Giáo Hoàng Rôma), quyển I, chương 23. Biến cố ấy cũng được nhà hộ giáo thế kỷ IV là Arnobius thuật lại.
Arnobius, Contra Gentes (Chống Lại Dân Ngoại), quyển II, thế kỷ IV: “Họ đã chứng kiến cỗ xe bốc lửa của Simôn phù thủy, bị lời từ miệng Thánh Phêrô thổi tan tành, biến mất ngay khi Danh Đức Kitô được xưng lên. Họ đã thấy ông ta, cậy dựa vào những tà thần giả dối, bị chính chúng bỏ rơi trong nỗi kinh hoàng; ông rơi chúi đầu xuống, bị sức nặng của chính thân mình quật ngã, nằm sóng soài với đôi chân gãy nát. Rồi khi được người ta khiêng đến Brunda, kiệt quệ vì đau đớn và tủi nhục, ông ta lại một lần nữa gieo mình xuống từ mái một ngôi nhà rất cao.”
Thánh Bede Khả Kính (qua đời năm 735) chủ trương rằng Simôn phù thủy đã phải chịu án luận phạt đời đời. Thánh Robertô Bellarminô cũng xác quyết lập trường ấy trong tác phẩm De Justificatione (Về Ơn Công Chính Hóa), quyển III, chương 14.
Thánh Bede Khả Kính, Expositio Supra Acta Apostolorum (Chú giải sách Công vụ Tông đồ), đoạn 8:20-40: “Như thế, chính tên Simôn này, kẻ đã lãnh nhận lời nguyền rủa từ miệng Phêrô, đã chết trong án phạt đời đời.” (J.P. Migne, Patrologia Latina, 92:961)