^
^
Lạc Giáo Của Phanxicô | Lạc Giáo Trong Vaticanô II | Lạc Giáo Của Biển Đức XVI | Lạc Giáo Của Gioan Phaolô II | Từ Điển Thuật Ngữ Nguyên Tắc | Sự Thật Về Kẻ Mạo Danh Sơ Lucia | Kế Hoạch Hoá Gia Đình Tự Nhiên (NFP) Là Tội Lỗi | Lòng Thương Xót Chúa Của Sơ Faustina Là Giả | Cửa Hàng Online Và Thông Tin Liên Lạc |
Các Bước Hoán Cải | Nơi Lãnh Nhận Các Bí Tích | Thánh Mân Côi | Không Có Ơn Cứu Độ Bên Ngoài Giáo Hội | Trả Lời Kháng Bác Về Thuyết Trống Toà | Tân Thánh Lễ Vô Hiệu | Nghi Thức Truyền Chức Linh Mục Mới | E-Exchanges |
Gaudium et Spes – Hiến chế mục vụ về Giáo Hội trong thế giới ngày nay
Một trong những lạc giáo thường xuyên được lặp đi lặp lại của giáo phái Vaticanô II là suy nghĩ rằng, bởi mầu nhiệm nhập thể, Chúa Giêsu liên kết với tất cả mọi người. Vaticanô II nói về một sự liên kết giữa Chúa Kitô với mỗi một người như là hệ quả của việc Thiên Chúa xuống thế. Gioan Phaolô II đã tận lực phát triển lạc thuyết này để dẫn đến hệ quả tất yếu của nó - ơn cứu rỗi phổ quát.
Chúng tôi sẽ đề cập nhiều hơn giáo huấn của Gioan Phaolô II ở chủ đề này trong phần về lạc giáo của ông ta. Ý tưởng rằng Thiên Chúa liên kết với mỗi một người trong nhập thể là sai và lạc giáo. Không có bất kỳ sự liên kết nào giữa Chúa Giêsu Kitô và mỗi một người như là kết quả của việc nhập thể.
Toàn bộ sứ mệnh của Giáo Hội Công Giáo là liên kết nhân loại với Chúa Giêsu Kitô. Điều này được thực hiện qua đức tin và phép rửa tội. Nếu sự liên kết của toàn thể nhân loại và Chúa Giêsu Kitô xảy ra khi Nhập thể, thì Giáo Hội không còn giá trị và trên thực tế là vô nghĩa. Điều tương tự cũng đúng về việc Chịu Khổ Hình trên thập giá, cuộc Phục Sinh, bảy bí tích, vv, tất cả đều không có giá trị trong việc liên kết nhân loại với Chúa Giêsu Kitô theo Vaticanô II và Gioan Phaolô II. Trong mạch suy nghĩ này, việc chịu đóng đinh của Chúa Kitô mà qua đó thế giới đã thực sự được cứu chuộc và có cơ hội để được cứu biến thành đơn thuần chỉ là một dấu hiệu của sự liên kết giữa Chúa Kitô và mỗi người đã tồn tại kể từ khi Nhập thể. Cuộc Cứu chuộc, sau đó, không có giá trị gì nữa. Người ta có thể thấy rằng trong mạch suy nghĩ này tất cả các giáo lý Công Giáo đều bị quăng vào sọt rác.
Thật vậy, giáo lý này của Vaticanô II đã được lặp đi lặp lại và phát triển vô số lần bởi Gioan Phaolô II, thực sự còn tồi tệ hơn lạc giáo của Martin Luther. Luther, bản thân là kẻ lạc giáo, ít nhất còn tin rằng để được liên kết với Đấng Kitô, một người cần phải có niềm tin nơi Thánh giá Chúa Giêsu Kitô. Nhưng theo giáo lý của Vaticanô II và Gioan Phaolô II, niềm tin vào Thánh giá của Chúa Giêsu Kitô là thừa thãi vì toàn thể nhân loại đã được liên kết với Chúa Kitô “vĩnh viễn” (Gioan Phaolô II, Redemptor Hominis, 13). Chúng tôi hy vọng rằng độc giả có thể thấy sự hiểm độc đáng kinh ngạc đằng sau tuyên bố trong Hiến chế của Vaticanô II Gaudium et Spes #22.
Chúng tôi sẽ trích dẫn các tín điều Công Giáo trong đó tiết lộ rằng sự kết hợp giữa loài người tội lỗi và Chúa Kitô chỉ đến từ đức tin và phép rửa tội; tội nguyên thuỷ không được tha theo bất kỳ cách nào khác.
Liên kết với Đức Kitô cũng bị đánh mất bởi việc ly khai khỏi Giáo Hội, một điều Vaticanô II không bận tâm đề cập đến.
Bên cạnh lạc thuyết trong Gaudium et Spes #22, còn có một vài điều khác trong Gaudium et Spes cũng cần được lưu ý. Gaudium et Spes dạy rằng kiểm soát sinh sản là có đạo đức.
Ở đây ta thấy Vaticanô II dạy rằng kiểm soát sinh sản có thể có đạo đức và rằng các cặp vợ chồng có thể lựa chọn số con cái được sinh ra. Điều này trái với luật tự nhiên. Thiên Chúa là tác giả của sự sống. Không một ai được xâm phạm ý định của Thiên Chúa trong việc đem lại sự sống mới vào thế giới bằng cách kiểm soát sinh sản hay hạn chế gia đình mình. Kiểm soát sinh sản không bao giờ được cho phép, vô luận được thực hiện bằng phương pháp được gọi là “tự nhiên” hay các phương pháp nhân tạo. Để đọc thêm về vấn đề này, xem phần về kế hoạch hóa gia đình tự nhiên.
Tiếp tục, ta phải đề cập đến sự thờ phượng con người của Vaticanô II.
Đây là lời phạm thánh. Nếu mọi vật trên địa cầu cần phải được quy hướng về con người như là trung tâm và đỉnh cao của vạn vật, điều đó có nghĩa là tất cả mọi điều nên được cân đo bằng luật của con người chứ không phải của Thiên Chúa. Điều này có nghĩa rằng trong tất cả các ý định và đích đến con người thực sự là Đức Chúa - tất cả mọi thứ là để được quy hướng về nhân loại. Con người đã được đặt vào vị trí của Thiên Chúa.
Trở về Cuộc Cách mạng Vaticanô II (1962-1965).
Chú thích:
[1] Decrees of the Ecumenical Councils, Quyển 2, tr. 1082.
[2] The Papal Encyclicals, Quyển 5 (1958-1981), tr. 255.
[3] The Papal Encyclicals, Quyển 5 (1958-1981), tr. 255.
[4] Decrees of the Ecumenical Councils, Quyển 1, tr. 576.
[5] Denzinger 2195; The Papal Encyclicals, Quyển 3 (1903-1939), tr. 274.
[6] The Papal Encyclicals, Quyển 2 (1878-1903), tr. 391.
[7] Decrees of the Ecumenical Councils, Quyển 2, tr. 1103-1104.
[8] Decrees of the Ecumenical Councils, Quyển 2, tr. 1105.
[9] Decrees of the Ecumenical Councils, Quyển 2, tr. 1132.
[10] Decrees of the Ecumenical Councils, Quyển 2, tr. 1085.
[11] Decrees of the Ecumenical Councils, Quyển 2, tr. 1075.
Bài Viết Liên Quan