^
^
Lạc Giáo Của Phanxicô | Lạc Giáo Trong Vaticanô II | Lạc Giáo Của Biển Đức XVI | Lạc Giáo Của Gioan Phaolô II | Từ Điển Thuật Ngữ Nguyên Tắc | Sự Thật Về Kẻ Mạo Danh Sơ Lucia | Kế Hoạch Hoá Gia Đình Tự Nhiên (NFP) Là Tội Lỗi | Lòng Thương Xót Chúa Của Sơ Faustina Là Giả | Cửa Hàng Online Và Thông Tin Liên Lạc |
Các Bước Hoán Cải | Nơi Lãnh Nhận Các Bí Tích | Thánh Mân Côi | Không Có Ơn Cứu Độ Bên Ngoài Giáo Hội | Trả Lời Kháng Bác Về Thuyết Trống Toà | Tân Thánh Lễ Vô Hiệu | Nghi Thức Truyền Chức Linh Mục Mới | E-Exchanges |
Kháng bác 16: Các giáo hoàng Vaticanô II không dạy lạc giáo công khai vì phát biểu của họ là mơ hồ hay yêu cầu bình luận.
Chris Ferrara, Catholic Family News, “Chống lại Tổ chức Trống toà, Phần II,” tháng 10, 2005, tr. 8: “Điều phải là công khai – tức là rõ rệt, minh chứng, hiển nhiên, không thể nhầm lẫn và không một nghi ngờ – không cần giải thích. Chính tính chất của việc không cần phải được giải thích là những gì khiến một điều công khai, rõ ràng. Do đó, trước khi Tổ chức thậm chí có thể đến được nền tảng đầu tiên, nó phải cho chúng ta thấy không chỉ đơn thuần là những tuyên bố giáo hoàng được đưa ra công khai, mà là những tuyên bố bị cáo buộc là lạc giáo không cần giải thích để chứng minh. Bản thân các từ giáo hoàng – không phải giải thích của người theo thuyết trống toà về những từ đó - phải biểu thị lạc giáo.
“Nếu một Giáo Hoàng tuyên bố với toàn thể Giáo Hội trong một số văn kiện hoặc tuyên bố công khai ‘Không có Thiên Chúa Ba Ngôi. Chỉ có Đức Chúa Trời Đấng Sáng Thế, giống như người Hồi giáo tin!’ lạc giáo của ông sẽ được biểu hiện theo nghĩa đầy đủ và chính xác của từ.”[1]
Trả lời: Người đưa ra kháng bác này, Chris Ferrara, là hoàn toàn sai, như thường lệ. Đầu tiên, có nhiều ví dụ về các lạc giáo công khai từ các nguỵ giáo hoàng hậu công đồng không cần giải thích hoặc bình luận, như chúng ta đã thấy. Thứ hai, uy quyền giáo hoàng dạy chúng ta rằng một số điều này đòi hỏi phải giải thích, nghiên cứu và phân tích sâu sắc để khám phá và lên án, như chúng ta cũng sẽ thấy.
Trước khi chúng tôi mở rộng trên hai điểm đó, độc giả cần phải xem xét ví dụ về lạc giáo mà Ferrara đưa ra. Ferrara đưa ra ví dụ về lạc giáo: “Không có Thiên Chúa Ba Ngôi.” Theo Ferrara, đây là một ví dụ không thể phủ nhận về lạc giáo công khai. Ông đúng khi nói rằng tuyên bố này là lạc giáo, nhưng lưu ý rằng ngay cả trong ví dụ này, chúng ta không nói về sự từ chối chính xác từ-theo-từ của một định nghĩa tín lý. Theo như chúng tôi được biết, không có định nghĩa tín lý nào về Thiên Chúa Ba Ngôi nói rằng “Có Thiên Chúa Ba Ngôi.” Có những định tín, chẳng hạn như sau:
Tất nhiên, người Công Giáo ngay lập tức nhận ra rằng tuyên bố “Không có Thiên Chúa Ba Ngôi” tương đương với việc phủ nhận trực tiếp định nghĩa tín lý này, mặc dù nó không phủ nhận định nghĩa tín lý từng chữ một. Vì vậy, khi đưa ra ví dụ duy nhất của mình về lạc giáo – một ví dụ duy nhất Ferrara có thể đưa ra bởi vì ông ta cảm thấy tự tin rằng những người theo thuyết trống toà không thể đưa ra lạc giáo tương đương về Chúa Ba Ngôi từ Biển Đức XVI – Ferrara chứng minh quan điểm của chúng tôi: những tuyên bố tương đương với sự từ chối trực tiếp tín điều, mặc dù chúng không từ-theo-từ chối bỏ một định nghĩa tín lý, là ví dụ cho lạc giáo công khai.
Vì vậy, giống như người Công Giáo ngay lập tức nhận ra rằng tuyên bố “Không có Thiên Chúa Ba Ngôi” là một lạc thuyết công khai, mặc dù không có tín điều nào tuyên bố chính xác từ theo từ ngược lại, họ cũng ngay lập tức nhận ra rằng tuyên bố của Biển Đức XVI rằng Tin lành không phải là lạc giáo, tất nhiên, là một sự phủ nhận trực tiếp các tín điều Công Giáo lên án giáo huấn Tin lành là lạc giáo. Cám ơn vì đã chứng minh quan điểm của chúng tôi một lần nữa, ông Ferrara.
Bây giờ chúng tôi sẽ trích dẫn hơn 10 tuyên bố từ Biển Đức XVI (và chỉ một từ Gioan Phaolô II) và không đưa ra bất kỳ bình luận nào. Tất cả những người chân thành và trung thực sẽ thấy rằng chúng tương đương với việc từ chối trực tiếp tín điều Công Giáo mà không cần phân tích.
Không cần bình luận.
Không cần bình luận.
Không cần bình luận.
Không cần bình luận.
Không cần bình luận.
Không cần bình luận.
Không cần bình luận.
Không cần bình luận.
Không cần bình luận.
Không cần bình luận.
Không cần bình luận.
Còn có rất nhiều lạc giáo khác, nhưng những điều này tạo thành hơn mười ví dụ về những lạc giáo công khai tương đương với sự từ chối trực tiếp tín điều Công Giáo mà không cần bất kỳ bình luận nào.
CHRIS FERRARA SO VỚI GIÁO HOÀNG PIÔ VI VỀ SỰ MƠ HỒ TRONG LẠC GIÁO = MỘT CÚ NỐC-AO CHO GIÁO HOÀNG PIÔ VI
Ngoài thực tế là có những trường hợp lạc giáo công khai không yêu cầu bình luận từ các nguỵ giáo hoàng Vaticanô II, như chúng ta đã thấy ở trên, ĐIỀU HOÀN TOÀN PHÁ HỦY LUẬN ĐIỂM CỦA FERRARA là sự thật Đức Giáo Hoàng Piô VI dạy chính xác điều ngược lại với Ferrara về lạc giáo và tính mơ hồ. Giáo Hoàng Piô VI tuyên bố rằng những kẻ lạc giáo, chẳng hạn như Nestoriô, luôn ngụy trang lạc giáo và lỗi lầm giáo thuyết của họ trong sự tự mâu thuẫn và mơ hồ!
Giáo Hoàng Piô VI, lên án Công đồng Pistoia, Tông sắc “Auctorem fidei,” ngày 28 tháng 8, 1794: “[Các Thánh Tiến sĩ Thời xưa] biết khả năng của các nhà cách tân trong nghệ thuật lừa dối. Để không gây sốc cho lỗ tai của người Công Giáo, họ đã tìm cách che giấu sự tinh vi của các thủ đoạn xảo trá của họ bằng cách sử dụng những từ dường như vô hại để lén lút tiêm nhiễm lỗi lầm vào linh hồn một cách nhẹ nhàng nhất. Một khi lẽ thật đã bị tổn hại, họ có thể, bằng những thay đổi nhỏ hoặc bổ sung trong cụm từ, bóp méo tuyên tín cần thiết cho ơn cứu độ của chúng ta, và dẫn dắt những tín hữu bằng những lỗi lầm tinh tế đến cảnh đời đời luận phạt. Cách che đậy và nói dối này là đầy ác ý, bất kể hoàn cảnh nào nó được sử dụng. Vì lý do rất tốt nó không bao giờ có thể được dung thứ trong một công đồng, trong đó vinh quang chính bao gồm trên hết trong việc giảng dạy sự thật cách rõ ràng và loại trừ tất cả các nguy cơ sai lầm.
Hơn nữa, nếu tất cả những điều này là tội lỗi, nó không thể được bào chữa theo cách mà người ta thấy nó đang được thực hiện, dưới cái cớ sai lầm rằng những lời khẳng định chấn động ở một nơi được phát triển hơn nữa dọc theo các dòng chính thống ở những nơi khác và thậm chí ở những nơi khác được sửa chữa; như thể cho phép khả năng khẳng định hoặc từ chối tuyên bố hoặc để ý nghĩa nó dựa vào mỗi cá nhân – đó luôn là phương pháp gian lận và táo tợn được sử dụng bởi các nhà cách tân để thiết lập lỗi. Nó cho phép cả khả năng thúc đẩy lỗi và chối bỏ chúng.
Như thể các nhà cách tân giả vờ rằng họ luôn có ý định trình bày các đoạn thay thế, đặc biệt là cho những người có đức tin đơn giản, những người cuối cùng chỉ biết một phần kết luận của các cuộc thảo luận như vậy được xuất bản bằng ngôn ngữ chung cho mọi người sử dụng. Hoặc một lần nữa, như thể cùng một người tín hữu có khả năng kiểm tra các văn kiện như vậy để tự đánh giá những vấn đề đó mà không bị rối trí và tránh mọi rủi ro sai lầm. Đó là một kỹ thuật đáng xấu hổ nhất để tiêm nhiễm các lỗi giáo lý và một kỹ thuật đã bị lên án từ lâu bởi người tiền nhiệm chúng ta Thánh Cêlextinô, người đã tìm thấy nó được sử dụng trong các tác phẩm của Nestoriô, Giám mục Constantinopolis, và ông đã phơi bày để lên án nó với mức độ nghiêm trọng nhất có thể. Một khi những văn bản này được kiểm tra cẩn thận, kẻ lừa đảo đã bị phơi bày và hoang mang, vì hắn ta thể hiện bản thân bằng rất nhiều từ ngữ, trộn lẫn những điều chân thật với những điều tối nghĩa; trộn lẫn đôi khi điều này với điều kia theo cách mà hắn ta cũng có thể thú nhận những điều đã bị từ chối đồng thời sở hữu cơ sở để phủ nhận chính những bản án mà anh ta thú nhận.
Để phơi bày những cái bẫy như vậy, một điều trở nên cần thiết với một tần suất nhất định trong mỗi thế kỷ, không có phương pháp nào khác được yêu cầu hơn những điều sau đây: BẤT CỨ KHI NÀO CẦN PHẢI PHƠI BÀY NHỮNG TUYÊN BỐ NGỤY TRANG MỘT SỐ LỖI HOẶC HIỂM NGUY BỊ NGHI NGỜ DƯỚI BỨC MÀN MƠ HỒ, TA PHẢI TỐ CÁO Ý NGHĨA ĐỒI TRỤY THEO ĐÓ LỖI TRÁI NGƯỢC VỚI SỰ THẬT CÔNG GIÁO ĐƯỢC NGỤY TRANG.”
Giáo hoàng Piô VI dạy chúng ta rằng nếu ai đó che giấu một lạc giáo bằng lời nói mơ hồ, như những kẻ lạc giáo đã làm trong suốt các thời đại, một người Công Giáo phải buộc hắn ta theo ý nghĩa lạc giáo và tố cáo ý nghĩa lạc giáo được ngụy trang trong mơ hồ! Điều này đơn thuần huỷ diệt toàn bộ loạt bài báo và phản đối của Chris Ferrara chống lại thuyết trống toà. (Và xin lưu ý một sự khác biệt quan trọng: chúng tôi không khẳng định rằng các văn kiện hoặc tuyên bố chỉ đơn thuần là mơ hồ, nhưng không dạy mâu thuẫn giáo lý rõ ràng về Đức tin Công Giáo, là lạc giáo; không, chúng tôi đang khẳng định cùng với Giáo Hoàng Piô VI rằng các tài liệu có chứa các tuyên bố hoặc khẳng định lạc giáo mà rõ ràng mâu thuẫn với tín điều Công Giáo (“những lời khẳng định chấn động,” theo Đức Piô VI) nhưng cũng chứa đựng sự tự mâu thuẫn và mơ hồ cùng với những tuyên bố lạc giáo đó, vẫn mang tính lạc giáo bất chấp sự mơ hồ và mâu thuẫn bản thân đi kèm với lạc giáo.
Một ví dụ sẽ là một người “Công Giáo” bị cáo buộc luôn ủng hộ phá thai, nhưng đôi khi nói rằng ông chấp nhận giáo huấn của Giáo Hội về phá thai. Người này là một kẻ lạc giáo công khai, bất chấp sự mâu thuẫn và mơ hồ mà lập trường của hắn ta ngụ ý. Một ví dụ khác sẽ là một kẻ tuyên bố rằng chúng ta không nên cải đạo người Tin Lành (một lạc giáo công khai), nhưng cũng nói rằng mỗi Giáo Hội Công Giáo là sự trọn vẹn của Đức tin Kitô giáo mà tất cả nên chấp nhận. Ông ta là một kẻ lạc giáo công khai, mặc dù thực tế là tuyên bố thứ hai dường như mâu thuẫn với tuyên bố đầu. Người lạc giáo là những kẻ không trung thực và dối trá, vì vậy họ thường cố gắng mâu thuẫn hoặc giảm thiểu sự chói tai của lạc giáo họ thông qua các chiến thuật tinh tế như tự mâu thuẫn bản thân và sự mơ hồ đi kèm; đó là luận điểm của Giáo Hoàng Piô VI.)
Hãy để ý cách Chris Ferrara trực tiếp mâu thuẫn với lời dạy của Giáo Hoàng Piô VI.
Chris Ferrara, Catholic Family News, “Chống lại Tổ chức Trống toà, Phần II,” tháng 10 năm 2005, tr. 25: “Do đó, chúng ta đang phải giải quyết một văn kiện [Dignitatis Humanae của Vaticanô II] rõ ràng có chứa những sự tự mâu thuẫn, dường như là kết quả từ nỗ lực của Công đồng để xoa dịu cả phe bảo thủ và cấp tiến giữa những Nghị phụ Công đồng. Một văn kiện mâu thuẫn với chính nó bằng cách dường như duy trì và phủ nhận giáo huấn truyền thống cùng một lúc và đồng thời khó có thể nói là tạo thành một mâu thuẫn công khai với giáo huấn truyền thống… Những gì được lưu hành ở đây là sự mơ hồ, tự mâu thuẫn, và cách tân…”
Giáo Hoàng Piô VI: “Hơn nữa, nếu tất cả những điều này là tội lỗi, nó không thể được bào chữa theo cách mà người ta thấy nó đang được thực hiện, dưới cái cớ sai lầm rằng những lời khẳng định chấn động ở một nơi được phát triển hơn nữa dọc theo các dòng chính thống ở những nơi khác và thậm chí ở những nơi khác được sửa chữa; như thể cho phép khả năng khẳng định hoặc từ chối tuyên bố hoặc để ý nghĩa nó dựa vào mỗi cá nhân – đó luôn là phương pháp gian lận và táo tợn được sử dụng bởi các nhà cách tân để thiết lập lỗi. Nó cho phép cả khả năng thúc đẩy lỗi và chối bỏ chúng.
Như thể các nhà cách tân giả vờ rằng họ luôn có ý định trình bày các đoạn thay thế, đặc biệt là cho những người có đức tin đơn giản, những người cuối cùng chỉbiết một phần kết luận của các cuộc thảo luận như vậy được xuất bản bằng ngôn ngữ chung cho mọi người sửdụng. Hoặc một lần nữa, như thể cùng một người tín hữu có khả năng kiểm tra các văn kiện như vậy để tựđánh giá những vấn đề đó mà không bị rối trí và tránh mọi rủi ro sai lầm. Đó là một kỹ thuật đáng xấu hổnhất để tiêm nhiễm các lỗi giáo lý và một kỹ thuật đã bịlên án từ lâu bởi người tiền nhiệm chúng ta Thánh Cêlextinô, người đã tìm thấy nó được sử dụng trong các tác phẩm của Nestoriô, Giám mục Constantinopolis, và ông đã phơi bày để lên án nó với mức độ nghiêm trọng nhất có thể…”
Rõ ràng, Giáo Hoàng Piô VI đúng và Chris Ferrara hoàn toàn sai. Lưu ý rằng Đức Piô VI cũng nói rằng một số lỗi giáo lý này (cũng là những lạc giáo trong trường hợp này, vì ông đang đề cập đến những lạc giáo của Nestoriô khai sinh lạc giáo) chỉ được phát hiện thông qua nghiên cứu và phân tích cẩn thận!
Nhưng chúng ta lại nghĩ rằng những phân tích và nghiên cứu như vậy là không cần thiết cho những mâu thuẫn rõ ràng với giáo huấn Công Giáo? Đó là những gì Chris Ferrara nói.
Chris Ferrara không thể sai hơn. Lạc thuyết dối gạt thông qua sự tự mâu thuẫn và mơ hồ bởi vì bản thân lạc thuyết là một lời nói dối và tự mâu thuẫn.
Lưu ý, lạc giáo phát sinh cả thông qua những kẻ lạc giáo công khai và không dối gạt cũng như bởi những kẻ dối gạt, chẳng hạn như Biển Đức XVI, người pha trộn những tuyên bố và hành động bảo thủ giữa những lạc giáo đáng kinh ngạc và không thể phủ nhận của ông. Minh họa cho điểm này một lần nữa là thực tế rằng tên Ariô khai sinh lạc giáo đã được Hoàng đế Constantine chấp thuận bằng cách cấp cho ông ta một tuyên tín mơ hồ. Tuy nhiên, Thánh Athanasiô không bị lừa và từ chối xem hắn ta như người Công Giáo.
“Ariô trình bày bản thân với Euzoios, đồng minh của ông trong học thuyết và lưu vong. Ông trao cho vị Hoàng Đế [Constantine] một lời tuyên tín đầy đề phòng có thể được giải thích theo nghĩa Ariô hoặc chính thống nhưng không chứa từ ‘đồng bản tính.’ Constantine hài lòng, thu hồi bản án lưu vong, và ra lệnh rằng Ariô nên được đưa vào hàng ngũ của ông trong các giáo sĩ. Tuy nhiên, cấp trên giáo hội của Ariô, Thánh Athanasiô, đã từ chối chấp nhận ông.”[17]
Theo Chris Ferrara, người Công Giáo nên chấp nhận tên chối bỏ Đức Kitô Ariô là một người Công Giáo, như Constantine đã làm, vì tuyên tín của ông ta rất mơ hồ. Chris Ferrara là thằng khờ hoàn hảo của Satan; tất cả những gì Quỷ dữ cần phải làm sau khi dạy lạc giáo của hắn là gia vị vào một chút mơ hồ, và nêm nếm một chút mâu thuẫn, và ông ta sẽ nói với thế giới vâng phục kẻ lạc giáo và ở dưới sự bảo vệ của hắn ta. Và đó chính xác là cách Quỷ dữ đã rất thành công trong việc giữ mọi người trong giáo phái Vaticanô II bội giáo, lạc giáo công khai. Mọi người nhìn thấy một vài tuyên bố hoặc hành động bảo thủ từ những kẻ lạc giáo, và họ tự thuyết phục mình rằng chúng không thể là những kẻ lạc giáo độc hại, mặc dù chúng đang phủ nhận và phá hủy Đức tin xung quanh họ, như chúng tôi đã chứng minh. Bằng cách này, Quỷ dữ chiến thắng.
Để minh họa thêm cho “suy nghĩ ngớ ngẩn” của “thần học” Chris Ferrara, Trương Tam có thể viết một văn kiện phủ nhận rằng Đức Mẹ là vô nhiễm nguyên tội lần này đến lần khác, và sau đó tuyên bố ở cuối rằng ông duy trì giáo huấn của Giáo Hội về Đức Mẹ Vô nhiễm Nguyên tội, và văn kiện sẽ không rõ ràng là lạc giáo vì nó chứa sự “tự mâu thuẫn.” Còn gì ngu ngốc hơn không? Ferrara áp dụng thần học sai lầm này, trái ngược trực tiếp với giáo huấn của Giáo Hoàng Piô VI (như chúng ta đã thấy ở trên), trong bài phân tích của ông về Tuyên ngôn về Tự do Tôn giáo của Vaticanô II.
Tuyên ngôn về Tự do Tôn giáo của Vaticanô II chứa đựng lạc giáo rõ ràng chống lại tín điều của Giáo Hội rằng Nhà nước có quyền đàn áp biểu đạt công khai các tôn giáo giả dối. Việc Tuyên ngôn về Tự do Tôn giáo của Vaticanô II tuyên bố “bảo toàn được nguyên vẹn giáo lý truyền thống công giáo” hoàn toàn không có nghĩa lý gì. Người “Cựu Công giáo” nói chính xác điều tương tự, cũng như những kẻ lạc giáo trong suốt lịch sử.
Vậy là, theo Ferrara, việc nói người “Cựu Công giáo” lạc giáo là không hợp lệ, vì họ liên tục tuyên bố rằng họ nhiệt thành vì sự thuần khiết của học thuyết Công Giáo, và họ công khai tuyên bố rằng họ không từ chối giáo huấn Công Giáo. Nhưng không, Giáo Hội Công Giáo dạy rằng họ là những kẻ lạc giáo công khai, và tất cả những người tuân theo giáo huấn và giáo phái của họ đều được xemlà lạc giáo đồ.
Chúng ta có thể thấy rằng “thần học” của Chris Ferrara trực tiếp đi chệch khỏi không chỉ với giáo huấn của các giáo hoàng, mà còn là lẽ thường. Trên thực tế, sự ngu ngốc tà ác của lập trường của Ferrara (và nhiều người khác) – rằng những tên bội giáo và nguỵ giáo hoàng Vaticanô II không phải là những kẻ lạc giáo công khai bởi vì đôi khi chúng tự mâu thuẫn với chính chúng và sử dụng sự mơ hồ cùng với lạc giáo đáng kinh ngạc của chúng – có lẽ là minh họa tốt nhất bằng cách nhìn vào trường hợp của tên John Kerry bội giáo.
Chúng tôi ngờ rằng có một ai trong những người đọc bài viết này tin rằng John Kerry là một người Công Giáo. Ngay cả những người tại Đại học Franciscan cũng thừa nhận rằng: “Anh không thể là một người Công Giáo và ủng hộ phá thai,” như biểu ngữ của họ tuyên bố phản đối khi ông đến diễn thuyết tại Ohio. Nhưng John Kerry tuyên bố rằng ông chấp nhận giáo huấn Công Giáo, mặc dù ông liên tục bỏ phiếu ủng hộ quyền phá thai.
Trong cuộc tranh luận tổng thống năm 2004 với George W. Bush, John Kerry tuyên bố: “Tôi không thể áp đặt điều khoảng đức tin của mình lên người khác.” Thấy chứ? John Kerry đã tuyên bố công khai rằng giáo huấn của Giáo Hội chống phá thai là điều khoản đức tin của ông, nhưng ông chỉ đơn giản là không thể áp dụng điều đó hoặc áp đặt điều đó trên phạm vi công cộng. Lập luận của hắn ta là vô lý, một lời nói dối, một sự tự mâu thuẫn, tất nhiên – như bản chất tất cả những lạc giáo. Nhưng theo Chris Ferrara, John Kerry phải được coi là một người Công Giáo, vì một cái điều gọi là:
Chúng ta có thể thấy rằng tuyên bố này là nhảm nhí thuần túy. Nếu đó là sự thật, thì John Kerry khó có thể nói là một kẻ lạc giáo công khai khi ông công khai khẳng định rằng giáo huấn của Giáo Hội chống phá thai là điều khoản đức tin của ông, nhưng ông tự mâu thuẫn với điều đó bằng cách kiên quyết ủng hộ phá thai. John Kerry phải được coi là một người Công Giáo, theo việc bóp méo cách ti tiện giáo lý Công Giáo, lấy cảm hứng từ Satan, mà tên lạc giáo Chris Ferrara đang rao bán trong các ấn phẩm “truyền thống.” Kết luận này cũng sẽ khiến Ferrara bất đồng với một đồng nghiệp và bạn tốt khác của mình, Michael Matt, người đã tuyên bố dứt khoát (theo thẩm quyền bản thân, vì điều này đã không được tuyên bố bởi “Đức Giáo Hoàng” của ông) rằng John Kerry là một kẻ bội đạo.
Michael Matt, The Remnant, ngày 15 tháng 4, 2004, tr. 5: “Lấy Thượng nghị sĩ John F. Kerry làm ví dụ, người Công Giáo đầu tiên được đề cử làm tổng thống bởi một trong hai đảng lớn kể từ năm 1960. Kerry, người có ông bà nội là người Do Thái, nhân tiện, đang nhại Kennedy rất tốt ngày nay: ‘Chúng ta có một sự tách biệt của Giáo Hội với nhà nước ở đất nước này,’ Kerry gần đây nói với tạp chí Time. 'Như John Kennedy đã nói rất rõ ràng, tôi sẽ là một Tổng Thống tình cờ là người Công Giáo, không phải là một tổng thống Công Giáo.’ Về điều đó, ít nhất, chúng ta có thể đồng ý với quý ông từ Massachusetts! Trên thực tế, chúng ta sẽ tiến thêm một bước bằng cách lưu ý rằng ứng cử viên tổng thống Kerry chẳng phải là người Công Giáo một chút nào.
“Ồ, phải, chú giúp lễ ngày trước từng nói rằng nó theo đạo Công Giáo; ông ta bị cáo buộc phàn nàn khi nhân viên của ông ta không chừa đủ thời gian trong lịch trình của mình cho Thánh lễ Chúa nhật; trang web chính thức của ông thông báo rằng 'John Kerry được nuôi dưỡng trong đức tin Công Giáo và tiếp tục là một thành viên tích cực của giáo hội Công Giáo.’ Nhưng ông ta không phải là người Công Giáo, và vợ ông ta cũng vậy – một kẻ chống Công Giáo khác tuyên bố là một người thực hành đức tin. Mô tả của John Kerry về bản thân và vợ chỉ đơn giản là không đúng sự thật: ‘[Tôi là] một người vững tin và thực hành Công Giáo, kết hôn với một người vững tin và thực hành Công Giáo khác.’ Nghe hay lắm. Rắc rối là, John Kerry là một kẻ bội đạo.’”[23]
Có vẻ như Ferrara và Matt có vài việc phải làm. Và thực sự, trường hợp của John Kerry chứng minh quan điểm, vì nếu bạn không thể nói rằng Biển Đức XVI, người tích cực tham gia vào hoạt động thờ phượng Do Thái giáo, không tin rằng Chúa Giêsu nhất thiết phải là Đấng Mêsia và Con Thiên Chúa, dạy rằng chúng ta không nên cải đạo người Tin Lành, nhận giáo huấn vào Hồi giáo, v.v. không thể được xem là một kẻ lạc giáo – thì bạn không có lý do gì để gán danh từ đó cho John Kerry. Trên thực tế, tín điều mà Biển Đức XVI phủ nhận đã được định tín vô vàng lần nhiều hơn tín điều mà Kerry phủ nhận.
Trở về Trả lời các Kháng bác về Thuyết Trống Toà.
Chú thích:
[1] Chris Ferrara, Catholic Family News, “Opposing the Sedevacantist Enterprise, Part II,” Oct. 2005, tr. 8.
[2] Denzinger 461.
[3] Benedict XVI, The Meaning of Christian Brotherhood, tr. 87-88.
[4] Benedict XVI, Theological Highlights of Vatican II, New York: Paulist Press, 1966, tr. 61, 68.
[5] Benedict XVI, Principles of Catholic Theology (1982), tr. 197-198.
[6] “Cardinal” Joseph Ratzinger, God and the World, Ignatius Press, 2000, tr. 209.
[7] “Cardinal” Ratzinger, Principles of Catholic Theology, tr. 377.
[8] “Cardinal” Ratzinger, Principles of Catholic Theology, tr. 202.
[9] The Encyclicals of John Paul II, tr. 965.
[10] “Cardinal” Joseph Ratzinger, Principles of Catholic Theology, tr. 381.
[11] “Cardinal” Joseph Ratzinger, Co-Workers of the Truth, Ignatius Press, 1990, tr. 217.
[12] “Cardinal” Joseph Ratzinger, Co-Workers of the Truth, tr. 29.
[13] “Cardinal” Joseph Ratzinger, Introduction to Christianity, Ignatius Press, 2004, tr. 349.
[14] The Jewish People and the Holy Scriptures in the Christian Bible, Section II, A, Prefaced by Benedict XVI, www.vatican.va.
[15] Chris Ferrara, The Remnant, Forest Lake, MN, Sept. 30, 2005, tr. 18.
[16] The Papal Encyclicals, Quyển 3 (1903-1939), tr. 294.
[17] Abbot Ricciotti, The Age of Martyrs, Tan Books, tr. 275; cũng xem thêm Fr. Laux, Church History, Tan Books, 1989, tr. 113; Warren H. Carroll, A History of Christendom, Quyển 2 (The Building of Christendom), tr. 18.
[18] Chris Ferrara, Catholic Family News, “Opposing the Sedevacantist Enterprise, Part II,” Oct. 2005, tr. 25.
[19] The Papal Encyclicals, Quyển 1 (1740-1878), tr. 451.
[20] The Papal Encyclicals, Quyển 1 (1740-1878), tr. 451-452.
[21] The Papal Encyclicals, Quyển 1 (1740-1878), tr. 414.
[22] Chris Ferrara, Catholic Family News, Oct. 2005, tr. 25.
[23] Michael Matt, The Remnant, April 15, 2004, tr. 5.
Bài Viết Liên Quan