^
^
Lạc Giáo Của Phanxicô | Lạc Giáo Trong Vaticanô II | Lạc Giáo Của Biển Đức XVI | Lạc Giáo Của Gioan Phaolô II | Từ Điển Thuật Ngữ Nguyên Tắc | Sự Thật Về Kẻ Mạo Danh Sơ Lucia | Kế Hoạch Hoá Gia Đình Tự Nhiên (NFP) Là Tội Lỗi | Lòng Thương Xót Chúa Của Sơ Faustina Là Giả | Cửa Hàng Online Và Thông Tin Liên Lạc |
Các Bước Hoán Cải | Nơi Lãnh Nhận Các Bí Tích | Thánh Mân Côi | Không Có Ơn Cứu Độ Bên Ngoài Giáo Hội | Trả Lời Kháng Bác Về Thuyết Trống Toà | Tân Thánh Lễ Vô Hiệu | Nghi Thức Truyền Chức Linh Mục Mới | E-Exchanges |
Sư huynh Micae Dimond phỏng vấn một linh mục về Tổng Giám mục Ngô Đình Thục, những ngày cuối cùng của ông ấy, và dòng linh mục từ ông.
Tổng Giám mục Pierre Martin Ngô Đình Thục
Đoạn phỏng vấn gốc (Tiếng Anh) được thu vào ngày 5 tháng 6 năm 2007.
Sư huynh Micae: Cảm ơn vì đã tham dự cuộc phỏng vấn, thưa cha.
Vị Linh mục: Vâng, niềm hân hạnh của tôi.
Sư huynh Micae: Tuyệt vời. Vào những năm 1980 cha thực sự đã ở chủng viện ở Rochester một thời gian, và Tổng Giám mục (TGm) Thục thực sự đến đó chính xác vào khi nào? Nhưng trước hết cha có thể giải thích ngắn gọn Tổng Giám mục Thục là ai không?
Vị Linh mục: Chà, TGm Thục là một thủ lãnh của Giáo hội. Ông là một tổng giám mục của Giáo hội. Ông là TGm của Việt Nam và em trai của ông là tổng thống của Việt Nam cho đến khi ông bị ám sát vào năm 1965 [chính xác là 1963]. TGm Thục đã tham dự Vaticanô II vào đầu những năm 60. Sau khi em trai của ông bị ám sát, Phaolô VI nói với ông rằng tốt hơn hết là ông không nên trở về đất nước của mình, vì ông cũng có thể bị ám sát.
Chân dung cố tổng thống Ngô Đình Diệm. Dưới thời ông, nhà thổ và ổ thuốc phiện bị dẹp bỏ, việc ly hôn và phá thai là phi pháp. Đồng thời, ông tăng cường hình phạt cho tội ngoại tình. Năm 1959, ông dâng hiến Việt Nam lên Mẹ Maria (thông tin từ Wikipedia tiếng anh).
Và cuối cùng ông ấy không có nước nào để đến, thậm chí không có cả đất nước của mình. Ông ấy nói tiếng Pháp, người Pháp đã truyền giáo cho Việt Nam, đó có thể được xem là một quốc gia Công giáo Pháp ở châu Á, vì thế ông ấy cảm thấy quen thuộc với người Pháp và tiếng Pháp và cuối cùng ông ấy đã nghỉ hưu ở Pháp, và định cư ở đó một khoản thời gian. Ông đã được dâng hiến giám mục mà tôi tin là vào năm 1939 dưới thời Giáo hoàng Piô XI và tôi tin rằng vì sự hỗn loạn ở Việt Nam, ông được Giáo hoàng Piô XII cho phép dâng hiến giám mục theo ý muốn của mình mà không cần được Rôma cho phép, điều này khá phi thường và sự cho phép đó, nhân tiện, chưa bao giờ được tôn trọng, thậm chí cho đến ngày nay.
Sư huynh Micae: Đó cũng là những gì tôi đã nghe được, rằng ông ấy đã được trao một số quyền mà tôi đoán là từ Đức Piô XII, cho phép ông dâng hiến giám mục khi ông cảm thấy cần thiết.
Vị Linh mục: Đúng vậy, khiến ta nghĩ về Thiên Chúa Quan phòng.
Sư huynh Micae: Và tôi không biết tỷ lệ chính xác là bao nhiêu, nhưng có một số lượng đáng kể các linh mục và giám mục lãnh nhận thánh chức từ TGm Thục.
Vị Linh mục: Điều đó rất đúng. Tạ ơn Chúa.
Sư huynh Micae: Có lẽ chừng 75%, trong số những người tuyên bố là giám mục truyền thống?
Vị Linh mục: Ồ, tôi cho rằng đây là con số tối thiểu. Đó là dòng giám mục duy nhất, ngoại trừ dòng của Lefebvre và tôi không biết nhiều về họ.
Sư huynh Micae: Giả sử một người nói với cha: “tôi không nghĩ TGm Thục đã ổn định về mặt tâm lý”. Cá nhân cha sẽ trả lời như thế nào với những người này?
Vị Linh mục: Vâng, điều đầu tiên tôi muốn nói với những người như vậy là bạn đã bao giờ gặp ông ấy chưa, bạn đã bao giờ nói chuyện với ông ấy chưa? Câu trả lời luôn là không, những người đang lan truyền lời nói dối đó thậm chí chưa bao giờ gặp hoặc nói chuyện với ông ấy, bắt tay ông ấy, hoặc nhìn vào mắt ông ấy. Vì vậy, họ thực sự không biết, họ không có cơ sở để nói như vậy ngoài việc họ nghe từ những người khác, những người có lý do chính trị để chống lại Đức TGm vì một lý do nào đó.
Ông ấy đã hoàn toàn minh mẫn. Khi tôi đến cộng đoàn ở đó, tôi nghĩ ông ấy đã ở đó gần một năm, có thể là chín tháng hoặc lâu hơn, và ông ấy là một phần thường trực của cộng đoàn, chẳng hạn như tham gia vào kinh nhật tụng. Chúng tôi thường đi ngủ vào khoảng chín giờ và thức dậy lúc nửa đêm đọc Kinh sáng, ông ấy cũng thức dậy và tham dự Kinh sáng trong khoảng một giờ hoặc lâu hơn, và sau đó ông ấy cử hành thánh lễ vào khoảng năm giờ sáng, hàng ngày, và tôi tham dự thánh lễ đó hàng ngày. Ông ấy cũng tham gia vào các bữa ăn chung và là một phần của cộng đoàn.
Giám mục Vezelis
Sư huynh Micae: Và điều gì đã xảy ra dẫn đến việc ông ấy không muốn trở về đất nước của mình, cha đã đề cập trước đó và vì vậy ông ấy phải tìm một nơi nào đó để đi và đó là lý do tại sao ông ấy liên lạc với Giám mục Louis Vezelis?
Vị Linh mục: Tôi không chắc về lịch sử đầy đủ, ông ấy dâng hiến giám mục lần đầu vào năm 1981, nhưng chúng ta sẽ thảo luận về điều đó về sau.
Sư huynh Micae: Cha có thể nói rõ hơn cho một số người chưa biết về việc ông ấy đã dâng hiến chừng hai giám mục vào năm 1981 ở Mexico?
Vị Linh mục: Tôi không biết rõ, giữa các năm 1981 đến 1982, ông dâng hiến ít nhất là ba giám mục. Một nghi lễ bao gồm hai vị giám mục lớn tuổi người Mexico.
Lễ dâng hiến Giám mục des Lauriers bởi TGm Thục
Vào thời điểm đó, TGm Thục về cơ bản đã nghỉ hưu. TGm Lefebve là giám mục truyền thống nổi bật nhất trên thế giới, chỉ có ba giám mục mà chúng ta biết, TGm Lefebve, TGm Thục và Gm Castro de Mayer ở Nam Mỹ. Gm Castro de Mayer sẽ chỉ chăm sóc giáo phận của mình, và TGm Thục đã công khai nói rằng ông sẽ không bao giờ dâng hiến giám mục nữa. Tôi nhớ chừng đây là khoảng năm 1981, và TGm Thục về cơ bản đã nghỉ hưu trong thời gian lưu vong.
Vì vậy, hai doanh nhân người Đức [Kurt Hiller và Eberhard Heller] đã đến gặp Đức TGm và họ cầu xin ông ấy “phải làm gì đó để cứu vãng chức linh mục. Tình huấn hiện tại thực sự tồi tệ.” như tôi đã mô tả ngắn gọn. Họ thuyết phục ông dâng hiến một hoặc hai giám mục và vì vậy câu hỏi tiếp theo là ông ấy sẽ dâng hiến ai? Tôi nghĩ ông ấy thực sự đã chọn những người tối ưu nhất có thể vào thời điểm đó, ông ấy đã chọn hai linh mục Mexico lớn tuổi rất có uy tín để dâng hiến và một người là người đứng đầu một tổ chức truyền thống lớn tên là Trento từ Mexico, Giám mục Carmona, và sau đó ông ấy chọn có lẽ là nhà thần học vĩ đại nhất trên thế giới còn sống vào thời điểm đó, Giám mục des Lauriers, một tu sĩ dòng Đa Minh người Pháp, và một vị lớn tuổi khác cũng có mặt tại Vaticanô II. Nếu không lầm, ông ta là nhà thần học của Hồng y Ottaviani. Tóm lại, họ đã thành công thuyết phục ông ấy, và ông đã dâng hiến cho ba người này, và đó là điều đáng kể cuối cùng mà ông ấy đã làm, ngoài việc đã phải chịu đựng rất nhiều. Nhưng những người này sau đó đã dâng hiến một số người khác và đó là những gì bắt đầu dòng Thục [Thuc line - gồm những linh mục và giám mục mà thánh chức bắt nguồn từ TGm Thục]. Vào khoảng thời gian này, tôi nghĩ đó là vào mùa đông năm 1983 và khi Giám mục Vezelis đã trở thành một giám mục dòng Thục, được dâng hiến bởi một giám mục Mexico, nếu tôi không lầm, giám mục Carmona đã dâng hiến ông ta, cùng với Giám mục Mỹ Musey cũng từ dòng Thục.
Ảnh Giám mục Musey
Sư huynh Micae: Giám mục Musey đến từ Texas?
Vị Linh mục: Ông ấy đến từ Fort Worth Texas. Ông là một người bạn tốt của vị Giám mục người Mexico trước khi họ được dâng hiến, vì vậy họ đã dâng hiến ông như là người Mỹ đầu tiên. Tôi tin rằng Giám mục Musey là Giám mục dòng Thục người Mỹ đầu tiên, đó là vào khoảng năm 1982 hoặc 1983.
Và rồi những gì đã xảy ra là: những linh mục người Mỹ, có một nhóm các linh mục truyền thống của Mỹ đang thực sự gặp nhiều vất vả khi không có một giám mục làm việc cùng họ, họ không biết trước việc Gm Musey được dâng hiến. TGm Lefebve sẽ không làm việc với họ, ông chỉ làm việc với tổ chức của riêng mình, Huynh đoàn Thánh Piô X. Và vì vậy, các linh mục Mỹ, họ muốn có một vị giám mục, một vị giám mục cử hành bí tích thêm sức, xức dầu thánh và những nghi thức tương tự, và phong chức cho các linh mục khác ở Mỹ. Thế là, họ tổ chức một cuộc họp ở bang Connecticut, vào khoảng thời gian giám mục Musey được dâng hiến, họ không biết ông ta đã được dâng hiến. Cuộc họp được tổ chức để quyết định liệu ai nên tiếp cận TGm Thục nếu ông ấy quyết định sẽ dâng hiến một người nào đó trong số họ.
Tại cuộc họp, họ được biết về Giám mục Musey, vì thế họ đã đến gặp Giám mục Musey, tôi đang tóm lược một câu chuyện khá dài. Cuối cùng ông ấy đã dâng hiến Giám mục Vezelis từ Rochester, ông ấy là một trong những linh mục tham dự cuộc họp. Vâng, sau đó họ nghĩ rằng sẽ là một ý tưởng tốt, tôi không chắc chính xác điều đó xảy ra như thế nào, nhưng đại khái là 'sẽ rất tốt nếu mời được TGm Lefebvre đến đất nước này, và gặp các linh mục Mỹ và các giám mục mới’, đó có khả năng là lý do, tôi nghĩ vậy, mà Giám mục Vezelis đưa ra. Và vì vậy Giám mục Vezelis đã đến Pháp và hộ tống TGm Thục trở lại tu viện của ông ở Rochester, New York trong khuôn khổ một chuyến viếng thăm ngắn. Ông ấy có kế hoạch trở lại Pháp, nơi ông có người bạn thân là Giám mục des Lauriers mà chính ông đã dâng hiến.
Sư huynh Micae: Và thế là ông ấy đến Rochester, cụ thể đó là vào năm nào?
Vị Linh mục: Tôi tin rằng đó là mùa đông năm 1983. Ông ấy qua đời vào tháng 12 năm 1984 nên tôi cho rằng đây là khung thời gian đúng. Dù sao, tôi không biết, có lẽ tôi nên tiếp tục...
Sư huynh Micae: Vâng, vâng, xin cứ tiếp tục, cha đang nói về việc ông ấy dự định sẽ trở lại Pháp như thế nào.
Vị Linh mục: Ồ vâng, Giám mục des Lauriers đã kỳ vọng ông ấy trở lại Pháp, tôi đã tự xác minh điều đó sau này bằng việc gọi cho ông ấy. Ông nói rằng ông ấy đã kỳ vọng Đức TGm trở lại bởi vì ông ấy đã rời đi rất lâu, gần một năm vào thời điểm đó. Ông ấy đang ở Rochester, và tôi thực sự không biết quá nhiều về điều đó, tôi cũng không biết ai khác biết rõ tình huống. Tôi đã đến đó với tư cách là một chủng sinh vào cuối năm 1983; như tôi đã nói, TGm Thục đã ở đó có lẽ khoảng một tháng hoặc lâu hơn, và tất nhiên tôi làm thân với bề trên ở đó là Giám mục Vezelis, chúng tôi rất hợp nhau, tôi đã nghĩ rằng ông ấy là một bề trên tốt về nhiều mặt, nhưng sau đó ông ấy bắt đầu tiết lộ cho tôi một số thứ mà ta có thể gọi là 'thủ đoạn bẩn thỉu' hoặc tương tự vậy, mà ông ta đang làm và tôi khá là bất ngờ bởi chúng.
Sư huynh Micae: Một vài thứ trong số đó là những gì?
Vị Linh mục: Chà, ông ấy nói với tôi rằng Đức TGm thực sự muốn trở lại Pháp, nhưng ông ấy không thể trở về vì hộ chiếu của ông ấy đã bị lấy đi. Thực sự, nó đã bị đánh cắp từ phòng riêng của ông – như tôi hiểu, và sau đó khi Đức TGm nộp đơn lên Đại sứ quán Pháp ở thành phố New York để xin một hộ chiếu khác thì thư phản hồi bị chặn, Vezelis lấy đi bức thư. Đức TGm tất nhiên không biết về điều đó nên ông ấy tiếp tục đợi tại đây, và đó đã là sáu tháng kể từ thời điểm ông ấy chờ đợi hộ chiếu mới.
Sư huynh Micae: Để cho ông ấy không thể thoát ra khỏi nơi đó?
Vị Linh mục: Đúng thế, và trở về nhà ở Pháp.
Sư huynh Micae: Và Giám mục Vezelis, ông ấy thực sự nói với cha rằng ông ấy thực sự đã lấy đi hộ chiếu của Đức TGm? Ông ấy đã nói với cha điều đó một cách rõ ràng?
Vị Linh mục: Đúng vậy, ông ấy đã nói với tôi điều đó. Đây không phải là thông tin gián tiếp. Ông ấy nói điều này trực tiếp với tôi.
Sư huynh Micae: Ông ấy có nói rõ lý do tại sao ông ta lấy đi hộ chiếu của giám mục Thục và lý do tại sao ông ấy cho rằng ông ta được phép làm điều đó?
Vị Linh mục: Để cho TGm Thục không thể rời đi! (Cười) Đó chính là lý do. Tôi rất rõ lý do ông ấy nói với tôi điều này, tôi biết sau đó là vì ông ấy muốn lôi kéo tôi. Ông ấy có rất nhiều thủ thuật bẩn thỉu, ông ấy muốn tôi thuận theo chúng và đây là cách bắt đầu mọi thứ, anh biết đấy, nếu tôi thuận theo mánh khóe này, sau đó ông ấy có thể tiết lộ nhiều thứ hơn cho tôi và xem tôi có thể chịu được bao nhiêu...
Sư huynh Micae: Vậy là ông ấy đã nói với cha, quay lại chuyện này, ông ấy nói rõ với cha rằng ông ấy đã lấy đi hộ chiếu của Gm Thục, ông ấy đã lấy cắp nó từ phòng của Đức TGm, phải vậy không? Và ông ấy cũng nói rõ rằng ông ấy đã chặn hộ chiếu thay thế qua thư hay về cơ bản là như vậy?
Vị Linh mục: Vâng, giống như tôi đã nói. Tôi sẽ không biết điều đó nếu ông ta không nói.
Sư huynh Micae: Vì vậy, ông ấy cũng nói với cha rằng ông ấy đã chặn hộ chiếu qua thư, tấm hộ chiếu sau đó khi Đức TGM cố gắng lấy một bản sao mới.
Vị Linh mục: Vâng, chính xác là Đức TGm đã nhận được bản sao mới. Ông ấy nói với tôi điều đó. Đó là cách duy nhất tôi biết.
Sư huynh Micae: Wow, vậy là ông ấy nói với cha rằng ông ấy không chỉ lấy đi hộ chiếu từ Đức TGm, ông ấy còn lấy cả hộ chiếu thay thế?
Vị Linh mục: Đúng vậy.
Sư huynh Micae: Wow, điều đó thực sự khó tin. Tôi nghĩ cha đã đề cập qua khi cha đến đó lần đầu tiên với chiếc xe của mình, về cơ bản ông ta bảo cha đỗ xe ở phía sau, và đổ nhiên liệu lỏng ra ngoài, câu chuyện đằng sau đó là gì?
Vị Linh mục: Chà, về chiếc xe, tôi đã ở Florida và đó là một chuyến đi mùa đông đến Rochester, nơi lạnh hơn nhiều. Khi đến, tôi đã xin phép đi ra ngoài đến trạm xăng để bôi một ít chất chống đông lên xe và ông ấy không cho phép điều đó. Thay vào đó, ông ấy khuyên tôi nên mang chiếc xe phía sau nhà để xe và xả hết xăng ra khỏi xe, và anh biết đấy, đừng sử dụng nó. Ông ấy nói với tôi: “Anh sẽ không đi đâu phải không?” và tôi nói “không, tôi sẽ không đi đâu nhưng tôi biết tôi không muốn chiếc xe bị hư”.
Sư huynh Micae: Để cho cha thậm chí không thể rời bỏ chủng viện?
Vị Linh mục: Chính xác, và vì vậy ông ta thật sự có hai tù nhân. Tôi không nhận ra vào thời điểm đó mọi người đều là tù nhân theo một cách nào đó hoặc dưới một hình thức nào đó, thực sự.
Sư huynh Micae: Vậy theo ý kiến của cha, về Giám mục Thục, mặc dù ông ấy có thể không muốn nói ra và gây ồn ào ở đó, nhưng ông ấy thực sự là một tù nhân?
Vị Linh mục: Ông ấy là một tù nhân, tuyệt đối, thực sự là vậy.
Sư huynh Micae: Vậy Đức Giám mục Thục có nói gì khi hộ chiếu thứ hai, khi ông cố gắng lấy nó qua đường bưu điện sau khi hộ chiếu đầu tiên của ông bị đánh cắp, ông có nói với bất kỳ ai trong tu viện, biết nói tiếng Pháp, rằng ông cảm thấy điều này thực sự tồi tệ và bẩn thỉu và muốn rời khỏi đây.
Vị Linh mục: Không, ông ấy không biết nó đã bị lấy đi. Ông ấy nghĩ rằng họ vẫn chưa gửi đến.
Sư huynh Micae: Còn về tấm hộ chiếu đầu tiên trong phòng của ông ấy đã bị lấy thì sao?
Vị Linh mục: Chà, ông ấy chỉ nghĩ rằng ông ấy đã làm mất nó.
Sư huynh Micae: Và sau đó ông ấy có thể đã nghĩ rằng họ có thể vẫn chưa gửi tấm hộ chiếu thứ hai?
Vị Linh mục: Đúng thế, họ đã lừa ông ấy.
Sư huynh Micae: Trở về với Giám mục Vezelis, một trong những điều khác mà tôi nghĩ cha đã nói với tôi, và thực sự một người khác cũng đã nói với tôi điều này, nhưng tôi nghĩ rằng Giám mục Vezelis đã không thực sự nghiêm túc mà chỉ đùa giỡn. Ai đó kể với tôi rằng TGm Thục thôi miên mọi người và tôi phớt lờ điều đó, tôi đã nghe điều này nhiều năm trước, và rằng ông ấy không nghiêm túc, rằng người này đã nghe điều này từ Giám mục Vezelis chứ ông ấy không thực sự thôi miên mọi người. Nhưng cha thực sự nói với tôi rằng TGm Thục không chỉ thôi miên mọi người ở đó, mà còn cố gắng khiến cho cha bị thôi miên.
Vị Linh mục: Ồ vâng, chắc chắn là vậy. Tôi hiểu rằng ông ấy đã thôi miên tất cả các chủng sinh ở đó, và ông ấy đã cố gắng dụ dỗ tôi chịu thôi miên bằng cách gợi nên niềm kiêu hãnh của tôi, nói với tôi rằng muốn được thôi miên, tôi phải có trí tuệ. Vì vậy nếu tôi xem mình là trí thức, và tôi chắc chắn muốn chứng minh điều đó, tôi phải trở nên bị thôi miên, và đồng thời bị thôi miên cũng rất thú vị.
Sư huynh Micae: Ông ấy đã nói rõ ràng với cha rằng thôi miên có thể rất vui?
Vị Linh mục: Vâng, TGm Thục nói điều đó rất vui. Thôi miên rất thú vị và bạn phải có trí tuệ, nếu không bạn không thể bị thôi miên được, và tất nhiên chúng tôi muốn mọi người biết chúng tôi có trí tuệ, anh biết đấy.
Sư huynh Micae: Cha có biết chính xác ông ấy thôi miên mọi người như thế nào không, hay chỉ biết là ông ấy đã làm điều đó.
Vị Linh mục: Tôi không biết rõ, nhưng tôi biết ông ấy đã làm điều đó. Tôi biết một kỹ thuật, một phần của kỹ thuật, là ông ấy có một tấm hình xoắn ốc trông rất kỳ lạ, xoắn ốc đen trắng với các vòng tròn đường kính tăng dần, một kiểu sắp xếp xoắn ốc. Và nhìn vào chúng sẽ khiến bạn mất phương hướng, và ông ấy sẽ yêu cầu bạn nhìn vào nó, và sau đó ông ấy làm điều gì đó khác với bạn và đó là cách bạn bị thôi miên, nhưng tôi chỉ biết đó là giai đoạn bắt đầu. Đó là một vật kỳ lạ chừng ¼ mét vuông (2,5 ft vuông) trên bàn ông ấy và trong phòng ông ấy, và đó là tất cả những gì tôi biết.
Sư huynh Micae: Và vì vậy, tại thời điểm đó, cha đã như thể ‘tôi phải ra khỏi đây ngay’?
Vị Linh mục: Vâng, tôi đã nghĩ như vậy. Tôi đã đặt một chân ra khỏi cửa vào thời điểm đó và tôi đang đưa nửa chân còn lại ra. Quay trở lại, anh có muốn tôi tiếp tục kể không? Tôi có thể cho anh biết tại sao ông ấy thôi miên những người khác.
Sư huynh Micae: Nhưng các chủng sinh khác thực sự cũng nói với cha rằng họ đã bị thôi miên hoặc sẽ bị thôi miên?
Vị Linh mục: Một vài người trong số họ biểu thị rằng họ đã được thôi miên. Đó đã là 20 năm trước, nhưng tôi hiểu rằng tất cả họ đều đã bị thôi miên. Tất cả họ đều đến đó như giáo sĩ triều, nhưng một trong số họ đã đến đó với mong ước gia nhập dòng Phanxicô, và sau đó trong vòng chưa đầy một năm, tất cả ngoại trừ một người, mười trong số mười một người đã mặc tu phục của dòng Phanxicô. Và họ đã bị thôi miên trước khi họ đưa ra quyết định đó.
Sư huynh Micae: Nhưng ông ấy có nói rõ rằng “Thôi miên có thể vui” không?
Vị Linh mục: Ồ chắc chắn rồi, ông ấy không nói rằng nó có thể vui, ông ấy nói điều đó rất vui. Tôi vẫn không quên điều đó.
Sư huynh Micae: Và điều gì đã xảy ra - có lẽ cha muốn tiếp tục câu chuyện dẫn đến vụ bắt cóc Giám mục Thục, điều gì đã xảy ra tiếp theo?
Vị Linh mục: Vâng, Đức TGm cần một số sự giúp đỡ, anh biết đấy, ta chỉ có thể đoán được những gì ông ấy đã nghĩ, nhưng ông ấy không muốn ở đó. Ông muốn trở lại Pháp, ông ấy là một người nước ngoài và ông không nói được tiếng Anh. Ông ấy nói tiếng Pháp và vì vậy ông ấy phải làm gì để thoát khỏi nơi đó. Chắc hắn, ông ấy đã nghĩ rằng “tôi phải liên lạc với một người nói tiếng Việt”. Và ông ấy đã làm như thế, ông ấy trả tiền cho điện thoại ở hành lang, và liên lạc với một người nói tiếng Việt và tôi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện. Anh biết tôi không hiểu một từ nào nhưng tôi biết ông ấy đang nói tiếng Việt với ai đó. Vâng, không lâu sau đó, một linh mục Việt Nam đến thăm ông và chúng tôi cho rằng ông ta đến từ giáo phận nhưng chúng tôi không bao giờ biết ông ta thực sự là ai và sau đó ông ta đến thăm, họ đã có một cuộc trò chuyện bằng tiếng Việt, tất nhiên là không ai nghe hiểu, tôi cho rằng đó là lần đầu tiên ông ấy tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Trần Đình Trường, người tham gia vào vụ bắt cóc TGm Thục
Và có lẽ ông ấy đã nói với họ về tình thế tiến thoái lưỡng nan của ông ấy. Và không lâu sau đó, có lẽ là sau một hoặc hai tuần, một doanh nhân người Việt rất giàu có, có lẽ là một doanh nhân người Việt siêu giàu đã đến đó với một chiếc limousine kéo dài, một tài xế, và một số trợ lý khác ở phía sau. Ông ta sở hữu một vài khách sạn, một ở thành phố New York và một ở thành phố Rochester bang New York. Trước khi ông ta đến, tôi không biết về cuộc trò chuyện đó nhưng rõ ràng, ông ấy đã làm thân với Gm Vezelis và mang một số thức ăn Việt Nam cho Đức Giám mục Thục vì ông ấy không thích thức ăn ở đó, chúng thật khủng khiếp theo tiêu chuẩn của bất kỳ ai, và tất nhiên ông ta không có bất kỳ món ăn châu Á nào ở đó. Dù sao, ông ấy đã mang theo một thùng thức ăn lớn và ông ấy nói chuyện với Đức TGm và sau đó ông ấy trò chuyện với Giám mục Vezelis và để tóm gọn, xin phép Giám mục Vezelis để họ có quyền nuôi dưỡng TGm Thục trong vài ngày vào cuối tuần và ăn mừng năm mới Việt Nam ở thành phố New York, cùng với lời hứa hoặc với một gợi ý rằng có thể một khoản quyên góp lớn cho tu viện sẽ được gửi đến từ vị triệu phú này.
Sư huynh Micae: Và theo ý kiến của cha, lý do duy nhất Giám mục Vezelis cho phép ông ấy được chăm sóc bởi những người này là vì ông hy vọng có một khoản quyên góp lớn từ vị doanh nhân giàu có người Việt này?
Vị Linh mục: Vâng, chính xác. Nhưng Giám mục Vezelis khá ngờ vực và không hoàn toàn tin tưởng họ. Vì vậy, ông đã cho một trong những tu huynh dòng Phanxicô, sư huynh Francis đi cùng Đức TGm đến thành phố New York, khăng khăng rằng anh ấy phải đi cùng ông ta. Sư huynh này biết nói tiếng Pháp và một chàng trai trẻ, có lẽ chừng 20 tuổi, và họ đã đưa anh ta đến thành phố New York nơi họ, sư huynh Francisco, và Đức TGm ở trong một khách sạn ở phố 42, thành phố New York.
Sư huynh Micae: Quay trở lại, khi họ đón ông ấy, nếu tôi nhớ không lầm, tôi nghĩ cha đã nói rằng những người này trông hơi lo lắng hoặc đổ mồ hôi hoặc ai đó nhận xét như vậy?
Vị Linh mục: Vị triệu phú trông khá lo lắng theo ý kiến của tôi, đưa họ ra ngoài và tay ông ấy run rẩy rất nhiều, khiến tôi liên tưởng về một loại tội ác nào đó (cười), anh biết đấy. Khi Đức TGm... chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại ông ấy, đúng hơn, tôi đã gặp lại ông ấy nhưng tôi sẽ không bao giờ gặp ông ấy ở Rochester nữa, đây là lần cuối cùng tôi thấy ông ấy ở Rochester.
Sư huynh Micae: Hmm, và cha nói sau đó họ đã đến thành phố New York?
Vị Linh mục: Thành phố New York, và thay vì đưa ông ấy trở lại sau cuối tuần, vị triệu phú kia, ông ta tên là 'chong' [Trường] hoặc một âm thanh tương tự, ông ấy gọi cho giám mục Vezelis hỏi liệu họ có thể ở lại lâu hơn không và cũng hỏi liệu ông ấy có thể lấy đi một số y phục trang trọng của hàng giám mục hay không, như Thánh Giá đeo ngực và áo choàng và những vật dụng tương tự, và một lý do thiết yếu là ông ấy sẽ đến thăm một số người thân hoặc đại loại như vậy. Một lần nữa, thật ngạc nhiên, giám mục Vezelis đã đồng ý với yêu cầu trên và gửi cho họ mọi thứ. Ông ấy không mang theo một cây thánh giá ngực, nhưng họ đã mua cho ông ấy một cây thánh giá ở thành phố New York với giá hơn 400 đô la và thay y phục cho anh ấy, nhưng thay vì gặp một số người thân, lý do thật sự là để gặp vị “Khâm sứ Tòa thánh”, Pio Laghi ở Washinton DC, nhưng chúng tôi không biết điều đó vào thời điểm đó.
Hình ảnh "khâm sứ tòa thánh" Pio Laghi
Sư huynh Micae: Và theo cha, Gm Thục có đồng ý với việc gặp kẻ lạc giáo này không...
Vị Linh mục: Chà, chúng tôi không chắc liệu ông ấy có biết mình sẽ đi đâu hay không, họ luôn đưa ông ấy lên một chiếc limousine, đến một nơi có những nhà hàng đẹp hoặc đi tham quan,... ai biết ông ấy sẽ đi đâu ngày hôm đó, tôi hiểu sư huynh Francis không biết họ sẽ đi đâu, nhưng bất kể lý do gì họ đưa ra, họ đã đưa ông ấy đi. Có thể Đức TGm biết, ý tôi là ai biết được, ông ấy có thể đã cố gắng lợi dụng họ để quay trở lại Pháp, đó chỉ là phỏng đoán của tôi.
Sư huynh Micae: Hoặc họ sẽ thiết lập một cơ chế để ông ấy có thể bay trở lại Pháp.
Vị Linh mục: Vâng, ông ấy có thể trở lại đó hoặc điều gì đó, ai biết được, tất cả những gì họ muốn ông ấy làm là ‘ngừng và chấm dứt’, anh biết đấy, không còn là một người theo chủ nghĩa truyền thống nữa. Họ thực sự muốn ông ấy rút lại những gì đã làm, lên án các giám mục mà ông ấy đã dâng hiến, làm mất uy tín của tất cả chúng ta. Cuối cùng, ông ấy đã đi xe xuống Washinton DC cùng với huynh Francis. Sư huynh Francis, tôi tin rằng anh ấy hoàn toàn bất ngờ, vì anh ấy nói rằng họ đã đưa anh ấy và Đức TGm lên gặp Pio Laghi, khéo léo thiết kế ngăn cách Đức TGm và Sư huynh Francis chỉ vài mét, sau đó họ đóng và khóa cửa và anh ấy không thể trở vào phòng.
Sư huynh Micae: Và huynh Francis không thể trở lại phòng?
Vị Linh mục: Không, anh ấy không thể trở lại phòng nơi TGm đang ở, và vì vậy anh ấy đã gọi cho Tu viện ở Rochester và nói với chúng tôi điều này, anh biết đấy, Giám mục Vezelis thực sự bực bội về điều đó, và huynh Francis sẽ gọi lại cho ông ấy ngay khi có bất cứ tiến triển khác xảy ra. Chà, tôi không nhớ rõ các chi tiết cụ thể, nhưng cuối cùng họ đã ăn tối cùng với huynh Francis và Đức TGm, một bữa tối có phần thân thiện. Huynh Francis đã không dùng bữa, anh ấy gọi cho Giám mục Vezelis và trao điện thoại cho TGm Thục để ông có thể nói chuyện với Giám mục Vezelis. Giám mục Vezelis hỏi ông ấy điều gì đã xảy ra, và Giám mục Thục nói rằng họ yêu cầu tôi rút lại việc tôi đã dâng hiến giám mục, và điều đó sẽ hủy bỏ mọi thứ tôi đã làm, và tôi sẽ không làm điều đó. Khi được hỏi lại liệu ông có ký vào bất cứ thứ gì không, ông ấy nói không, ông ấy đã không ký bất cứ thứ gì, và sẽ không. Đức Gm nói rằng ông chỉ dây dưa với họ một chút.
Sư huynh Micae: Và Pio Laghi muốn ông ấy ký vào những giấy tờ này?
Vị Linh mục: Vâng, Pio Laghi, chính xác. Chỉ là một điểm bên lề, với những người cho rằng Đức TGm là một kẻ lẩm cẩm già nua không rõ ông ta đang làm gì, thế nhưng vị ‘khâm sứ tòa thánh’ đang đàm phán với ông ta, mọi người đưa ông ấy đi khắp nơi, trò chuyện cùng ông ấy, và họ hoàn toàn không chú ý đến những điểm này.
Sư huynh Micae: Và ông ấy nộp hộ chiếu mới qua điện thoại...
Vị Linh mục: Vâng, và liên hệ với mọi người, đây là một người có trí tuệ, hãy để tôi nói với anh.
Sư huynh Micae: Và đây là vài năm sau lễ dâng hiến mà ông ấy đã cử hành ở Mexico mà Giám mục Clarence Kelly đã nói rằng chúng ta phải cho rằng những thánh chức đến từ ông là không hợp lệ bởi vì ông đã không ổn định mặt tinh thần, ông ấy đã già nua. Thế nhưng đây là vào năm 1983 hoặc 1984 và ông ấy đang đi khắp nơi và làm tất cả những điều này.
Vị Linh mục: Vâng, tôi nghĩ vòng đầu tiên, đó là năm 1981 khi ông ấy dâng hiến một trong số họ, và điều này như tôi đã nói là vào năm 1984, tức là 3 năm sau và thông thường, nếu một người bị sa sút trí tuệ thì sự thoái hóa đó sẽ tồi tệ hơn theo thời gian chứ không tốt hơn. Vì vậy, ông ấy đã ở trong trạng thái tốt hơn vào năm 1981 nếu ông ấy có bất kỳ vấn đề gì vào năm 1984.
Sư huynh Micae: Và tôi nghĩ một trong những điều khác mà Gm Kelly nói là chúng ta chỉ có một vài nhân chứng cho một số lễ dâng hiến nhất định, nhưng như những người khác đã chỉ ra, đã có nhiều lễ dâng hiến giám mục không có nhân chứng, nhưng Giáo hội vẫn xem là hợp lệ.
Vị Linh mục: Vâng, chắc chắn rồi, đó là sự thật. Ở các quốc gia bị bách hại như các nước cộng sản, việc dâng hiến giám mục phải cử hành trong bí mật, một đối một. Nhưng lễ dâng hiến của ông ấy không phải là bí mật, có một hoặc hai nhân chứng ở đó. Một số linh mục đã đến gặp Gm Castro de Mayer vài năm sau này để hỏi liệu ông có nghĩ rằng việc dâng hiến của Gm Thục là hợp lệ không, đây là khi TGm Thục qua đời. Ông ấy không được cho biết TGm Thục đã dâng hiến ai, hai người Mexico này, và Giám mục des Lauriers, và ông ấy trả lời rằng “nếu ai đó biết, đó chính là des Lauriers, vì thực sự, ông ấy là nhà thần học vĩ đại nhất trên thế giới và nếu ông ta nói điều đó là hợp lệ, tôi sẽ theo ý kiến của ông ấy thay vì ý kiến của tôi trong vấn đề cụ thể này, hoặc bất kỳ vấn đề nào khác”. Câu trả lời là như vậy, tôi nên nói rằng Gm Castro de Mayer đặc biệt tôn trọng Gm des Lauriers.
Sư huynh Micae: Tôi có thể sai trong điều này nhưng Gm Kelly của nhóm SSPV (Huynh đoàn Thánh Piô V), họ thậm chí sẽ không trao Mình thánh cho bất kỳ ai đã dự thánh lễ từ một linh mục dòng Thục, điều đó có đúng không?
Vị Linh mục: Đúng vậy. Nếu bạn đi dự một thánh lễ của một linh mục dòng Thục, họ sẽ không cho bạn rước lễ.
Sư huynh Micae: Wow, điều đó thật khó tin. Quay trở lại, huynh Francis đã đề cập đến việc họ thực sự đã bị đầu độc, có thể là qua thức ăn. Cha có thể cho chúng ta biết thêm về việc không?
Vị Linh mục: Trở lại bữa tối mà họ đã có ở Washinton sau cuộc gặp với Pio Laghi. Gm Vezelis đã bảo huynh Francis bắt taxi đến sân bay ngay đêm đó và trở lại Rochester, bất kể giá vé máy bay là bao nhiêu, chỉ cần quay lại càng sớm càng tốt. Vì vậy, họ quay trở lại phòng khách sạn nơi họ ở và bắt đầu thu dọn hành lý. Trong khi thu dọn hành lý, cả hai bỗng dưng ngất xỉu, cả huynh Francis và TGm Thục. Họ thậm chí không có thời gian lên giường, họ gục xuống ngay trên sàn nhà nơi họ đang xếp hành lý, hoàn toàn bất tỉnh.
Sư huynh Micae: Vì vậy, không phải là họ đã lên giường và ngủ thiếp đi, họ thực sự đang thu dọn đồ đạc và bỗng dưng ngất xỉu?
Vị Linh mục: Hoàn toàn bị ngất đi. Họ không có ý định đi ngủ, họ dự định đi ra sân bay. Họ tin rằng họ đã bị đánh thuốc mê.
Sư huynh Micae: Có lẽ qua thức ăn, khá hiển nhiên.
Vị Linh mục: Điều đó hoàn toàn không khó nếu bạn muốn làm như vậy. Thế rồi, vào sáng hôm sau họ vẫn đi cùng với đám người đó, trở lại New York trên chiếc limousine. Tôi không chắc mọi việc đã diễn ra như thế nào, nhưng đại khái là Đức TGm cần họ cho các nhu cầu thế tục. Huynh Francis là một tu sĩ dòng Phanxicô với lời thề nghèo khó và họ đã giữ khá tốt quy tắc ấy. Lúc đó huynh ấy không mang theo tiền, mỗi khi cần gọi điện thoại, anh ấy phải xin tiền xu. Họ cần vị doanh nhân giàu có này chăm sóc họ và giúp họ trong những việc nhỏ nhặt này.
Bản đồ bang New York. Thành phố Rochester nằm gần hồ Ontario, thành phố New York nằm ở cực nam (màu cam)
Vào buổi sáng cuối cùng, họ quay trở lại trên một chiếc limousine với lời hứa rằng họ sẽ được đưa trở lại khách sạn ở thành phố New York, sau đó trở về Rochester. Những người đó đã đưa ông ấy quay trở lại thành phố New York nhưng không bao giờ trở lại Rochester.
Tại một thời điểm nào đó Gm Vezelis thực sự khó chịu và ông ấy đã nói chuyện với vị doanh nhân kia qua điện thoại, sau khi tất cả mọi người trở lại thành phố New York, và ông ta hứa này nọ, nói rằng sẽ đưa Đức TGm trở lại. Cuối cùng Gm Vezelis nói rằng ông ta đã hết kiên nhẫn rồi, ông ấy nói với tôi, tôi tình cờ đứng bên cạnh ông ấy trong khi ông ấy đang nói chuyện qua điện thoại, và nói rằng ông ta sẽ đến thành phố New York ngay bây giờ! “Cha đùa à? Chuyện gì đã xảy ra?”, tôi hỏi.
Ông ta bảo hãy đi cùng tôi đến sân bay và ông sẽ kể cho tôi nghe tất cả mọi chuyện, thế là tôi đã đi cùng ông ta. Một trong những tu huynh lái xe đưa chúng tôi đến sân bay, tôi chỉ đi theo để nghe câu chuyện. Tất nhiên, chúng tôi thực sự rất thân thiện. Và vì vậy chúng tôi đến sân bay và ông ấy nói “giúp tôi đến sân bay”, ông hỏi tôi có từng sống ở thành phố New York chưa? Đúng vậy, tôi nói. Ông ấy nói “tốt, anh biết đường đi, anh có thể giúp tôi”. Tôi nói được rồi, vì vậy tôi đã đến thành phố New York cùng với ông ta ngày hôm đó mà không mang theo gì, không tiền bạc, không quần áo, không bàn chải, không có gì, và dù sao, chúng tôi đến đó vào buổi chiều, từ Sân bay LaGuardia, đến khách sạn của thành phố New York ở Quảng trường Thời đại, và chúng tôi đến đó có lẽ khoảng ba đến bốn giờ chiều.
Chúng tôi đi thẳng đến sảnh và đi thẳng đến thang máy. Đây là một tòa nhà cũ, và nơi này không có thang máy tự động, chỉ có thang máy thủ công. Vì vậy, khi chúng tôi đi bộ đến thang máy, chúng tôi phải đi qua quầy lễ tân, ở quầy lễ tân là vị doanh nhân người Việt này, rất giàu có. Ông ta nhìn thấy chúng tôi và chạy đến, nở một nụ cười rất đáng sợ, bắt tay và đủ kiểu xã giao, “Ồ, thật vui khi gặp cha ở đây,” anh biết đấy, nói về đạo đức giả. Thế rồi, ông ấy đã lên phòng ở của Đức TGm cùng với chúng tôi. Lên đến phòng suite ở tầng cao nhất của tầng 24, đó là một phòng suite đã cũ nát, nhưng đây thực sự là một khách sạn phúc lợi, nơi những người được hưởng phúc lợi sống trong nhà ở do chính phủ chi trả và vì vậy ông ta nhận được rất nhiều tiền từ chính phủ liên bang. Đây không phải là một khách sạn tuyệt vời, mặc dù phòng suite có một vài phòng ngủ và phòng khách trong đó.
Chúng tôi đến đó, vào phòng, và huynh Francis ở đó, cùng với Đức TGm, và kế hoạch của chúng tôi là đủ rồi, thu dọn đồ đạc và rời đi ngay. Đức TGm đã rất buồn ngủ, ông ấy mắc một chút bệnh tiểu đường và nhóm người kia đang bơm đường cho ông ấy, huynh Francis kể với tôi. Bất cứ khi nào họ lấy đồ uống cho ông, họ luôn cho đường vào đồ uống và khiến ông ấy trở nên mất cân bằng, mọi thứ đều khiến ông ấy rất mệt mỏi nên ông ấy đã ngủ rất nhiều và rất choáng váng, anh biết đấy, họ dường như không muốn thấy ông ta minh mẫn.
Chúng tôi đánh thức ông ấy, nhưng sau đó đột nhiên không biết từ đâu, ít nhất chừng hai ba người giám mục Việt Nam, những người đã lớn tuổi, tất cả đều trên 60 hoặc 70, và khoảng chừng ba hoặc bốn linh mục Việt Nam, tất cả đều tiến vào phòng và tụ tập tại đây. Tôi không biết họ đến từ đâu. Tất cả họ đều nói tiếng Pháp và vì vậy Giám mục Vezelis đã nói chuyện với họ bằng tiếng Pháp, một cuộc trò chuyện khá thân thiện, trong khi chờ Đức TGm thay quần áo. Cuối cùng, TGm Thục thay quần áo xong, mọi thứ đã sẵn sàng để chúng tôi có thể đưa ông ấy quay trở lại. Vâng, khi ông ấy đã thay xong quần áo và đứng dậy và trong khi Gm Vezelis bắt đầu giúp ông ấy mặc áo choàng, một trong những giám mục tiến đến và xô TGm Thục té xuống giường, tôi không thể tin được.
Sư huynh Micae: Wow, vậy là cha đã thấy một trong những giám mục đó thực sự xô ông ấy té xuống giường?
Vị Linh mục: Vâng, chính xác, xô ông ấy xuống giường, tôi không thể tin vào mắt mình, và tôi tự hỏi, tôi không thể đánh người này (cười), ông ta chỉ cao đến thắt lưng tôi, ông ta là một người lớn tuổi, một giáo sĩ, một giám mục…
Sư huynh Micae: Ý tôi là nếu ông ta tấn công một giám mục, cha có thể, cha biết đấy, kiềm chế ông ta khi đó.
Vị Linh mục: Tôi đã kiềm chế ông ấy, tôi nắm lấy tay ông ta và tôi ôm chặt ông ta trên giường, điều đó rất dễ dàng, ông ta rất yếu, và tôi đã làm điều đó trong khi đưa TGm Thục về phía cửa. Còn về huynh Francis, anh ấy đã rời khỏi phòng trước đó để đi gọi cảnh sát; anh ấy không thể sử dụng điện thoại trong phòng khách sạn vì khách sạn sẽ không kết nối anh ấy với đồn cảnh sát. Thời điểm trước ấy, chỉ có Đức TGm ở đó, cùng với một giám mục và một linh mục người Việt khác. Những người khác đều đã rời đi vì một lý do nào đó trong thời gian này. Chúng tôi đã ở đó chừng một tiếng trước khi điều này xảy ra. Quay trở lại, chúng tôi đưa TGm Thục về phía cửa dãy phòng để đi đến thang máy. Một linh mục khác đã cố gắng ngăn cản và tôi phải ghim ông ta vào phía sau cánh cửa, đây thực sự là cốt truyện cho một bộ phim (cười). Đức TGm và Giám mục Vezelis bước ra hành lang và nhấn nút vào thang máy và tôi đi ra đại sảnh. Thang máy mở ra và trong đó chật kín người, có một số giáo dân châu Á, một vài phụ nữ châu Á, sáu cảnh sát, huynh Francis, cứ như một rạp xiếc, hệt như tôi đã lọt vào cảnh quay trong một bộ phim.
Sư huynh Micae: Quay trở lại, một linh mục khác, cha đã phải ghim tay ông ta, ông ta đã làm gì?
Vị Linh mục: Đúng thế, ông ấy cố gắng kéo Đức TGm ra khỏi cửa nên tôi phải kiềm chế ông ấy vì đã làm điều đó.
Sư huynh Micae: Vậy rõ ràng là họ muốn giam cầm Đức TGm?
Vị Linh mục: Đúng thế, họ đã giữ ông ấy trái với ý muốn của ông. Quay trở lại, tất cả các giám mục và các linh mục khác cũng có mặt trên thang máy. Hành lang chật ních người và cảnh sát cũng hành động rất điển hình, họ phải nghe câu chuyện từ mọi phía, họ phải tách mọi người ra để đảm bảo biết được cây chuyện đầy đủ từ tất cả mọi người. Điều đó mất một thời gian dài, có rất nhiều người ở đó và nó diễn ra khá muộn vào đêm, tầm tám hoặc chín giờ, và chúng tôi đến đó vào khoảng ba giờ rưỡi hoặc bốn giờ.
Cảnh sát đưa tất cả chúng tôi trở lại phòng khách sạn này, và câu hỏi lớn cuối cùng là Đức TGm muốn ở đâu? Liệu ông ấy có muốn ở cùng với những người Mỹ ở Rochester hay với những người Việt ở một nơi nào đó tại thành phố New York. Cảnh sát không biết tiếng Pháp, vì vậy họ phải tìm một phiên dịch viên. Như tôi phát hiện ra sau này, về quy tắc của sở cảnh sát, họ có các phiên dịch viên chuyên nghiệp khi họ muốn giao dịch với các nhà ngoại giao, nhưng họ đã không làm như thế. Thay vào đó, họ gọi đến một nhà hàng Pháp, tìm một cô phục vụ là một cô bé nói tiếng Pháp, thật là một trò đùa, họ không bao giờ nên làm theo cách đó. Họ yêu cầu cô bé này hỏi TGm Thục qua điện thoại rằng ông ấy muốn ở đâu đêm đó. Ai biết ĐứcTGm đã nghĩ gì. Ông ấy kiệt sức, mệt mỏi, và chắc chắn ông ấy không muốn phải rời đi đêm đó. Thế rồi ông ấy nói "Tôi muốn ở đây", anh biết đấy (cười), và đi ngủ nơi ông đã ở một hoặc hai giờ trước. Dù sao, mọi việc thật khó hiểu và ta thậm chí không chắc cô bé trên đã hỏi ông ấy điều gì qua điện thoại, nhưng đó là quyết định từ phía cảnh sát, và cuối cùng ông ấy qua đêm ở đó. Chúng tôi thuyết phục cảnh sát rằng ông ấy cần huynh Francis đi theo, theo một nghĩa nào đó là một y tá, và sau đó phía bên kia, phía người Việt, họ dẫn ra một giáo dân ở đó mà họ tuyên bố là cháu trai của ông ấy, có lẽ là hoàn toàn bịa đặt, nhưng đó là những gì họ nói. Dù sao đi nữa, ba người ở cùng trong phòng khách sạn cả đêm.
Về phần nhóm chúng tôi, chúng tôi đến nơi ở của gia đình tôi, một trong những nhà ở của gia đình tôi, nhà của anh trai tôi rất xa, tận Long Island. Vào buổi sáng, huynh Francis điên cuồng gọi cho chúng tôi một lần nữa, một lần nữa anh ấy phải xin tiền để gọi điện thoại phía bên kia đường của khách sạn, anh ấy nói rằng khoảng 6 giờ sáng, TGm Thục thức dậy. Ông ấy thức dậy, dâng thánh lễ và bây giờ ông ấy muốn trở lại Rochester. Trình tự thật hợp lý phải không? Chúng ta hãy ngủ ngon, dâng Thánh lễ, trở về nhà, và khi điều đó được phát hiện bởi người đàn ông Việt Nam khác trong phòng ở, đó là khi huynh Francis bị khóa ra khỏi phòng và anh ấy phải đi qua đường một lần nữa để gọi điện thoại. Khi huynh Francis quay lại gặp Đức TGm, họ không cho anh ấy trở lại phòng.
Sư huynh Micae: Đây là anh chàng tự xưng là cháu trai của Đức TGm? Tất nhiên là giả phải không.
Vị Linh mục: Vâng, có lẽ là vậy.
Sư huynh Micae: Nhưng anh ta đã nhốt huynh Francis ra khỏi phòng và trong đó chỉ có Gm Thục cùng với anh chàng tự xưng là cháu trai của Gm Thục này sao?
Vị Linh mục: Vâng, chúng tôi không biết ai đang ở trong phòng vào thời điểm đó vì huynh Francis đã phải băng qua đường. Chắc chắn anh chàng này đã liên lạc với doanh nhân triệu phú sở hữu khách sạn, chúng tôi không rõ có bao nhiêu người trong phòng khi ấy.
Sư huynh Micae: Nhưng trước khi huynh Francis đi gọi điện thoại bên kia đường, chỉ có một anh chàng tự xưng là cháu trai của ông ấy ở trong phòng.
Vị Linh mục: Đúng vậy, và anh ta đã khóa cửa.
Sư huynh Micae: Anh ta có thực sự ngủ cùng phòng không, chẳng hạn như trên một chiếc giường khác?
Vị Linh mục: Tôi nghĩ anh ấy đã ngủ trên băng ghế trong phòng suite.
Sư huynh Micae: Vậy là anh ấy ở cùng một tầng trong cùng một phòng, căn phòng lớn?
Vị Linh mục: Không, anh ta ngủ trong phòng suite, phòng suite có một phòng khách trong đó, cùng với hai phòng ngủ. Chúng tôi không biết ai đang ở trong phòng, và chúng tôi không bao giờ nói về TGm Thục nữa. Giám mục Vezelis và tôi trở lại khách sạn, hiển nhiên là không thể vào được, cuối cùng chúng tôi phải đi cùng huynh Francis đến đồn cảnh sát, yêu cầu gặp lại ông ấy, sau khi những cảnh sát đã gặp ông ấy vào đêm qua. Vâng, khi tôi đến đó, ca trực của họ đã hoàn tất; những người trực ca chiều đến đồn cảnh sát và đó là chính là những người đã ở đó vào đêm hôm trước? Họ chất vấn: "Các anh muốn gì, vẫn đang cố gắng đưa ông ta trở lại? Chúng tôi đã thực sự giải quyết vụ này!”
Có rất nhiều chi tiết nhỏ mà tôi không nghĩ anh sẽ muốn nghe tất cả, nhưng điểm mấu chốt là chúng tôi quyết định rằng chúng tôi có thể tìm một luật sư và chứng minh rằng Đức TGm đang được chúng tôi chăm sóc ở Rochester bằng các thư liên lạc mà chúng tôi có ở đó. Gm Vezelis cũng có giấy ủy quyền cho các hoạt động của ông ta ở đất nước này. Có chữ ký của Đức TGm. Vì vậy, thật dễ dàng để chứng minh rằng ông ấy đã ở với chúng tôi, và trong sự chăm sóc của chúng tôi. Chúng tôi sẽ có thể gặp lại ông ấy và xác minh điều đó, và đưa ông ấy trở lại với chúng tôi, kế hoạch là như vậy. Chà, bằng cách nào đó, khi chúng tôi đang tìm kiếm một luật sư, Gm Vezelis đã thay đổi ý định. Ông ta đã suy nghĩ thấu đáo về điều này, và ông ấy quyết định, theo cách mà ông ấy đã nói với tôi, “Anh biết đấy, đây không phải là một điều tồi tệ. Đây là một ông già, ông ấy sẽ bị bệnh nặng hơn và chúng ta phải chăm sóc ông ấy”, Gm Vezelis không bao giờ có ý định để Đức TGm trở lại Pháp. “Và nếu họ chăm sóc ông ấy, chúng ta không cần phải chăm sóc ông ấy. Và nếu họ chăm sóc ông ấy, thì ông ấy sẽ không bao giờ dâng hiến một đối thủ của tôi.” Vì Vezelis là giám mục, ông ấy không muốn có thêm bất kỳ giám mục nào khác được dâng hiến trên toàn thế giới. Khi đó, ông ta sẽ là giám mục duy nhất.
Sư huynh Micae: Wow, cha thực sự đã nghe ông ấy đưa ra những tuyên bố như vậy?
Vị Linh mục: Ồ vâng, chắc chắn rồi.
Sư huynh Micae: Điều đó thật ích kỷ và xấu xa.
Vị Linh mục: (Cười) Không thể tin được!
Sư huynh Micae: Thế là ông ấy nói rằng “chà, chúng ta cũng có thể để giáo hội novus ordo giữ ông ta vì ông ta đã già. Họ có thể chăm sóc ông ấy, họ có thể khống chế ông ấy, và nếu ông ấy ở trong giáo hội novus ordo hoặc ít nhất là cùng với họ, ông ấy sẽ không thể đi khắp nơi và dâng hiến những ‘giám mục truyền thống’ mà sẽ là đối thủ”, như cha đã nói, của ông ta, Vezelis?
Vị Linh mục: Chính xác, anh biết đấy, tôi hoàn toàn không thể tin được.
Sư huynh Micae: Trở về căn phòng nơi huynh Francis đã ở mà anh ấy đã bị khóa cửa và không thể quay trở lại, anh ấy gọi điện và nói rằng anh ấy không thể trở lại phòng. Thế rồi cuối cùng họ có cố gắng quay trở lại căn phòng đó với cảnh sát, hay vào thời điểm đó Gm Thục đã rời đi rồi?
Vị Linh mục: Chà, cụ thể là chúng tôi gặp huynh Francis, chúng tôi đến đồn cảnh sát khi huynh Francis bị khóa phòng. Chúng tôi có hai cảnh sát đi cùng, tôi tin là huynh Francis, Gm Vezelis, tôi, và huynh Joseph đã đến với các giấy tờ, anh ấy đến bằng máy bay ngay trong ngày hôm đó, huynh Joseph, và mang theo các giấy tờ chứng minh rằng Đức TGm đang sống với chúng tôi. Tất cả chúng tôi đều lên phòng cùng với cảnh sát và như tôi đã nói, đó là một thang máy vận hành bằng tay, người điều khiển thang máy sẽ không đưa chúng tôi lên lầu, trong khi chúng tôi thậm chí còn đi cùng với cảnh sát!
Sư huynh Micae: Thật chứ?
Vị Linh mục: Vâng, và trong khi chúng tôi đang ở trong thang máy, một cảnh sát được gọi đến bàn để nói chuyện điện thoại và anh ta đang nói chuyện với ông Trường trên lầu trong dãy phòng. Người còn lại ở trong thang máy với chúng tôi và sau khoảng 10 phút gọi điện thoại, viên cảnh sát kia quay lại và nói, “Được rồi, các anh xuống thang máy” và sau đó anh ta và người kia lên lầu để nói chuyện với Đức TGm, nhưng vào thời điểm đó, chúng tôi biết rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại Đức TGm nữa vì vị doanh nhân ấy quá thông minh. Ở trên lầu, ông ta sẽ đánh lừa cảnh sát và tống họ ra ngoài. Sau đó cảnh sát xuống và nói: “Chà, ông ấy muốn ở đây. Kết thúc việc này.”
Sư huynh Micae: Wow, phía cảnh sát, họ không yêu cầu, chẳng hạn như, “chúng tôi có thể nói chuyện với TGm Thục không”?
Vị Linh mục: Chà, cảnh sát quyết định để cả hai bên nói chuyện một lần nữa vào ban ngày khi ông ấy tỉnh táo, anh biết đấy, và ông Trường, tên triệu phú, ngăn trở điều đó. Ai biết ông ta nói gì với cảnh sát, ông ấy có thể đã hối lộ cảnh sát, ông ấy có thể đưa cho họ hàng ngàn đô la, ai biết ông ấy đã làm gì.
Sư huynh Micae: Và vì vậy vào thời điểm đó về cơ bản nhóm của cha đã phải bỏ cuộc và đó là lần cuối cùng cha nhìn thấy TGm Thục?
Vị Linh mục: Vâng, con đường duy nhất khác là trông cậy vào pháp lý, nhờ luật sư giúp đưa ông ấy trở lại, và đó là khi Giám mục Vezelis quyết định không theo đuổi việc này nữa. Thay vào đó, tôi phải quay trở lại trong một chiếc taxi với ba người dòng Phanxicô, tôi không mặc tu phục dòng Phanxicô… Nhưng tất cả chúng tôi đều quay trở lại sân bay LaGuardia, bay trở lại Rochester và Gm Vezelis đã giải thích cho tôi những gì tôi vừa nói cho anh, rằng “tốt hơn hết là ông ấy nên ở lại nơi ông ta đang ở, chúng ta đừng dính líu với ông ấy nữa”. Tôi thật sự rất buồn nôn, anh biết đấy.
Sư huynh Micae: Và đó là trên chuyến bay trở về?
Vị Linh mục: Đó là trên taxi trên đường đến sân bay.
Sư huynh Micae: Đó là nơi ông ta đưa ra tuyên bố trên?
Vị Linh mục: Vâng, và sau đó trên máy bay, tôi tình cờ ngồi ngay trước mặt giám mục Vezelis và ông ấy đã lặp đi lặp lại những điều này, và tất cả chúng tôi nên đồng ý với quan điểm này. Các tu huynh nhận ra rằng họ đã ở với giám mục Vezelis trong vài năm, họ biết rằng họ phải thuận theo ông ấy và vì vậy họ đã thay đổi quan điểm. Tôi không nghĩ rằng họ đồng ý với Vezelis ngay từ đầu, nhưng sau khi họ nhận ra đây là “đường lối của đảng” và là một điều “đúng đắn mặt chính trị”, họ đã thuận theo ông ấy và tất cả họ đều cố gắng thuyết phục tôi chấp nhận điều đó. Tôi không muốn nói quá nhiều điều trái ngược với họ, bởi vì tôi vẫn đang sống ở đó, và bản thân tôi không muốn phải ngủ ngoài đường đêm đó, vì vậy tôi chỉ gật đầu và ngậm miệng, nhưng trong trái tim tôi...
Sư huynh Micae: Ý tôi là vào thời điểm đó ai đó nên phải nói rằng điều đó là sai, bởi vì thật là xấu xa nếu một người nói rằng “ông ấy nên ở lại cùng với giáo hội Novus Ordo vì như thế ông ấy không thể dâng hiến giám mục nữa”, ai đó nên phải nói gì vào thời điểm đó. Tuy nhiên, tôi dự định hỏi cha, giấy ủy quyền mà Gm Vezelis sở hữu, có được trao cho Vezelis một cách tự nguyện không?
Vị Linh mục: Có lẽ là vậy, nhưng đó cũng có thể là một mánh khóe, ông ấy không nói cho tôi biết làm thế nào ông ấy có được giấy tờ đó. Tôi không biết, ông ấy có thể đã lừa Đức TGm ký vào nó.
Sư huynh Micae: Và ông ta hủy bỏ việc tiếp tục cuộc điều tra về những gì đã xảy ra, bởi vì ông ấy chỉ nghĩ, để giáo hội Novus Ordo giữ Đức TGm?
Vị Linh mục: Vâng và rõ ràng, nếu ông ấy thực sự muốn cùng ở với họ, TGm Thục có thể nói với thẳng với mọi người và họ sẽ khá cởi mở về điều đó. Việc nó xảy ra đằng sau cánh cửa đóng kín cho chúng ta biết rằng đây không phải là ý muốn của Đức TGm. Nói cách khác, họ đã bắt cóc ông ta.
Sư huynh Micae: Còn về hộ chiếu mà Giám mục Vezelis nói với cha thì sao, ông ấy đã lấy đi hộ chiếu, nhưng còn bất kỳ lá thư hoặc cuộc gọi nào khác đến, chúng có bị chặn không, cha có biết bất cứ điều gì về chúng?
Vị Linh mục: Vâng, thực sự tôi mơ hồ nhớ có những cuộc gọi từ châu Âu khá thường xuyên và tôi không nghĩ Đức TGm đã từng nhận được những cuộc gọi đó. Nhiều người muốn nói chuyện với ông ấy, nhưnghọ không bao giờ có thể gọi điện được cho ông ấy. Mọi cuộc điện thoại đến sẽ bị chặn. Không ai có thể gọi trực tiếp cho TGm Thục qua điện thoại cộng đoàn.
Sư huynh Micae: Họ sẽ không đưa điện thoại cho Đức TGm?
Vị Linh mục: Không, họ sẽ không nối điện thoại cho ông ấy. Có một chiếc điện thoại trong phòng của ông ấy. Thành thật mà nói, đó là một sự ô nhục khi Đức TGm phải sống trong một khu vực như vậy, họ không hề quan tâm.
Sư huynh Micae: Như cha biết, Giám mục Vezelis nghĩ rằng ông ta là giám mục duy nhất trên toàn thế giới và rõ ràng là ông ta không rõ về sự khác biệt giữa thẩm quyền được ban cấp (supplied jurisdiction) và thường quyền (ordinary jurisdiction), mà, trong tình huống bình thường, Đức Giáo hoàng là người duy nhất có thể cấp huấn lệnh (mandate) dâng hiến một giám mục. Nếu việc dâng hiến không được cử hành với huấn lệnh, những người liên quan sẽ chịu vạ tuyệt thông tự động. Tất nhiên, chúng ta không ở trong thời điểm thông thường, và rõ ràng là Giám mục Vezelis không được dâng hiến với huấn lệnh từ một Giáo hoàng thực sự. Điều này chúng ta có thể hiểu, rằng một người có thể phải làm thế trong tình huống khẩn cấp mà chúng ta đang đối mặt, để có thể cử hành thánh lễ cho người Công giáo…, nhưng ông ta tuyên bố sở hữu thẩm quyền thông thường. Tôi nghĩ một linh mục khác đã kể với tôi rằng tại một thời điểm nào đó, dường như vào những năm 1980, ông ta đã gửi một lá thư cho tất cả những vị “giám mục truyền thống” trên khắp Hoa Kỳ, nói với họ rằng tất cả họ cần phải báo cáo cho ông ta, Giám mục Vezelis, và nhận chỉ thị từ ông đối với những gì họ cần làm tiếp theo. Cha có nghe về điều đó hay không?
Vị Linh mục: Ồ vâng, tôi chắc chắn đã nghe về điều đó. Giám mục Musey không tuyên bố giữ thường quyền, nhưng Vezelis đại khái đã thuyết phục ông ta, khiến ông ta cũng tuyên bố giữ thường quyền, và sau đó hai người họ phân chia Hoa Kỳ…
Sư huynh Micae: (Cười) Theo kế hoạch, Musey sẽ “cai quản” phần phía tây của Hoa Kỳ và Vezelis là phần phía đông?
Vị Linh mục: Đúng vậy, họ thành lập các giáo phận trên khắp nước Mỹ. Sau đó, Vezelis gửi bức thư này như anh vừa nói đúng, cho tất cả các linh mục, không phải giám mục, và yêu cầu họ báo cáo với ông ta trong hai tuần nếu không họ sẽ bị vạ tuyệt thông. Khi các linh mục nhận được bức thư, họ tự hỏi “Đây là thứ đồ gì? ông ta là ai?” Họ hoàn toàn bất ngờ, và tôi không nghĩ bất kỳ ai trong số họ tuân theo yêu cầu đó.
Sư huynh Micae: Vậy là ông ấy chỉ gửi thư cho các linh mục, ông ấy có gửi nó cho các giám mục không?
Vị Linh mục: Không có bất kỳ giám mục nào khác vào thời điểm đó, ngoại trừ Musey.
Sư huynh Micae: Okey, hmm, còn về Giám mục McKenna thì sao, hoặc đó là...
Vị Linh mục: Ồ, đó là vài năm sau. Musey và Vezelis, họ là những người đầu tiên.
Sư huynh Micae: Và điều trớ trêu là Giáo Hoàng Piô XII trong thông điệp Mystici Corporis Christi ngày 29 tháng 6 năm 1943, số 42, ông đã chỉ ra rằng các giám mục nhận được thường quyền từ một giáo hoàng.
Vị Linh mục: Đúng thế, một người có thể biện minh cho việc dâng hiến, nhưng người đó không thể tuyên bố giữ thường quyền. Điều đó phải đến từ Đức Giáo hoàng.
Sư huynh Micae: Và vì vậy ý nghĩ rằng ông ta là giám mục duy nhất trên toàn thế giới và mọi người cần phải báo cáo lên ông ta, tôi đoán đó là hệ quả từ quan điểm ích kỷ của ông ta. Quan điểm vô cùng xấu xa và ích kỷ này dẫn đến việc ông ta cho phép Giám mục Thục rơi vào trong tay của giáo hội Novus Ordo, nghĩ rằng đây có thể là một điều tốt hoặc thậm chí có thể là quan phòng, và kể từ đó sẽ không có thêm những giám mục "truyền thống" đối thủ được dâng hiến.
Vị Linh mục: Vezelis không chỉ là một người có tham vọng, ông ta cực kỳ tham vọng, và tôi hiểu ông ta vẫn như vậy cho đến ngày nay.
Sư huynh Micae: Tôi biết một số người đã đến nhà nguyện của ông ta, họ có thể vẫn còn đến đó, nơi ông ta thực sự yêu cầu một số người ký tên vào một tài liệu, tuyên bố rằng ông ta là giám mục Công giáo duy nhất trên toàn thế giới, rằng ông ấy là người hợp pháp duy nhất hay na ná như vậy, và tất cả mọi người Công giáo phải phục tùng ông ấy cùng với tất cả những người kế vị hợp pháp của ông ta. Chúng tôi có tờ giấy đóở đâu đó. Tôi không nhớ từ ngữ chính xác trên tờ giấy, nhưng nó thực sự rất khó tin.
Vị Linh mục: Tôi cũng có nghe về điều đó.
Sư huynh Micae: Chúng tôi có giữ một bản sao của nó ở đâu đó, nhưng tờ giấy này gần giống như một vănkiện từ Đức Giáo hoàng mà bạn phải đồng ý, thật sự là khó mà tin được. Một người khác thì kể rằng ông ta giữ quan điểm rằng bạn có thể bị quỷ ám nếu ăn thức ăn không được ban phước, cha có bao giờ nghe vềđiều đó không?
Vị Linh mục: Không, tôi chưa bao giờ nghe điều đó.
Ảnh Gm Clemente
Sư huynh Micae: Được rồi, ai đó đã nói, tôi chỉ cố gắng tìm hiểu về điều đó. Chà, câu chuyện này thật khó mà tin được. Về Gm Thục, một số người khác chất vấn rằng tại sao ông ấy lại dâng hiến những người, chẳng hạn như ở Palmar de Troya, Tây Ban Nha. Tôi biết rằng Sư huynh Giusê, người sáng lập cộng đoàn của chúng tôi, đã đến thăm nơi đó nhiều năm về trước, để được biết rõ hơn. Ông ấy biết rất ít về những gì đang xảy ra ngoài kia. Và ông chỉ nói rằng những buổi diễn hành, sự sùng kính trông có vẻ rất ấn tượng. Ông nói “nếu con có thể trông thấy điều đó từ những người này”. Nhưng nếu tôi nhớ không lầm Giám mục Thục đã đến đó dâng hiến giám mục cho anh chàng Clemente này, tôi tin là như vậy, và sau khi dâng hiến anh ta thì anh ta ra ngoài và tự xưng là Giáo hoàng.
Vị Linh mục: Đúng vậy. Vâng, những gì đã xảy ra là vào khoảng năm 1975, TGm Thục khá hòa hợp với TGm Lefebvre, và một nhóm người từ Palmar de Troya, trông rất thánh thiện và sùng đạo đã đến đó và nói rằng họ nhận được một hiển hiện từ Đức Mẹ Maria và Bà nói với họ những gì phải làm để cứu Giáo hội, Và Bà muốn chúng tôi có một giám mục, và liệu ông có thể thuận theo những mong ước ấy không? Vậy là TGm Lefebvre đã nói với TGm Thục mọi thứ, và rằng “tôi không có thời gian để đến đó – tôi có chủng viện của tôi – anh đang ở đâu, tại sao anh không đi đến đó?”
Thế rồi họ đưa Gm Thục xuống Palmar de Troya, ông ấy thực sự không biết mình sắp dính líu vào câu chuyện hoang đường này. Khi đến đó, ông ấy thấy rất nhiều lòng sùng đạo, những lời cầu nguyện cùng với sự sùng kính, họ thực sự trông giống như những người rất thánh thiện, và họ thuyết phục ông ấy rằng Đức Bà đã hiển hiện ở đó hoặc một điều tương tự, và thế là ông ấy đã dâng hiến giám mục cho Clemente. Vâng, mọi thứ, tôi vẫn nghĩ, khá bình thường vào thời điểm đó, nhưng chừng ba hoặc bốn tháng sau, tôi nghĩ việc dâng hiến diễn ra vào tháng Ba, nhưng vào tháng Năm, Clemente chịu một tai nạn xe hơi, bị chấn thương đầu rất nghiêm trọng đến mức anh ta bị mù. Thế rồi không lâu sau đó, anh ta ngoài tuyên bố rằng, tôi không biết rõ, Trời hoặc Chúa Giêsu Kitô, hoặc ai đó đã tuyên bố anh ta là giáo hoàng.
Sư huynh Micae: Đó là những gì anh ta tuyên bố?
Vị Linh mục: Vâng, tôi nghĩ vào khoảng chừng tháng Chín. Thế rồi TGm Thục và một vài người khác nói ‘nơi này thật là điên rồ’ và rời khỏi đó.
Sư huynh Micae: Và tôi nghĩ TGm Thục đã viết một bức thư lên án hành vi của anh ta.
Vị Linh mục: Ông ấy lên án tất cả những hành vi đó. Và tôi nghĩ ông ấy đã dâng hiến cho một người, tôi không chắc nhưng đó không phải là cặp duy nhất và sau đó tên Clemente này phát điên, nghĩ đến việc dâng hiến tất cả mọi người, theo như tôi hiểu, và điều đó đã mang lại tiếng xấu cho TGm Thục.
Sư huynh Micae: Không sai, anh chàng này còn muốn “phong hồng y” cho một đứa bé 15 tuổi.
Vị Linh mục: TGm Thục không có ý định làm bất cứ thứ gì thuộc thể loại như vậy, ông ấy chỉ cố gắng làm một việc tốt vì cho rằng điều đó đến từ Đức Bà.
Sư huynh Micae: Tôi nghĩ tôi đã thực sự đã đọc bức thư mà TGm Thục viết lên án hoạt động của Clemente.
Vị Linh mục: Đó là sự việc đáng tiếc mà nhiều người dùng để bôi nhọ TGm Thục. Sau sự việc đó, ông ấy nói “đủ rồi”, và đó là khi ông ấy trở lại Pháp và không dâng hiến thêm giám mục cho đến năm 1981, anh biết đấy, “Tôi sẽ không dính líu vào những thứ như thế này nữa”.
Sư huynh Micae: Và khi ông dâng hiến hai linh mục từ Mexico, ông ấy đã làm điều đó ở Đức phải không?
Vị Linh mục: Không, ông ấy đã làm điều đó ở Pháp, và tương tự với des Lauriers, tất cả đều ở Pháp.
Sư huynh Micae: Vậy đó là lịch sử về TGm Thục. Bất cứ điều gì khác mà cha nghĩ mọi người nên biết về các lễ dâng hiến giám mục hoặc các lễ phong chức linh mục không?
Vị Linh mục: Vâng, tôi luôn nói với mọi người rằng về mặt lịch sử, đây gần như là toàn bộ câu chuyện. Dòng Thục không có tổ chức, không có tổ chức chính thức nào giữa các giám mục và linh mục dòng Thục, mà là một điều đáng tiếc, nhưng một điều rất tích cực bạn có thể nói về họ là thánh chức của họ hợp lệ 100%. Tất cả các nghi lễ và bí tích được thực hiện trong các nghi lễ truyền thống bằng dầu truyền thống, và họ đều là chính thống về mặt giáo lý.
Sư huynh Micae: Chà, không phải tất cả! không phải tất cả mọi người trong số họ vì có khá nhiều người tin rằng những người trong các tôn giáo khác có thể được cứu độ, và rửa tội bằng ước muốn) và rửa tội bằng máu...
Vị Linh mục: Ngoài tín điều đó, mà tôi cho rằng là gây tranh cãi, nhưng anh có lý.
Sư huynh Micae: Và cả NFP (kế hoạch hóa gia đình tự nhiên), rất nhiều người trong số họ tin rằng việc giới hạn quy mô của gia đình là được phép, đó là hai vấn đề chính.
Vị Linh mục: Điều tôi muốn nói là họ không giống như người Chính thống giáo hay Cựu Công giáo và tôi không thể đặt họ vào loại đó.
Sư huynh Micae: Tất nhiên rồi, tôi sẽ không xếp họ vào cùng loại với những kẻ này.
Vị Linh mục: Dù sao, đây là lịch sử ngắn gọn về TGm Thục. Câu chuyện có vẻ hơi đơn điệu.
Sư huynh Micae: Không, tôi nghĩ những gì cha nói cấp cho thính giả một cái nhìn tổng quan về những gì đã xảy ra với Gm Thục.
Vị Linh mục: Nhân tiện, ông ấy đã qua đời trong chủng viện nơi đó, nếu anh quan tâm đến câu chuyện đằng sau.
Sư huynh Micae: Vâng, ai đó nói rằng ông ấy đã ở Missouri hay lân cận, rốt cuộc những gì đã xảy ra ở đó?
Vị Linh mục: Tôi có biết về điều này. Tôi đã có một vài bước ngoặt trong cuộc đời mình nhưng cuối cùng đã đến với chức linh mục ở Florida cùng với các linh mục khác, và tôi vẫn cảm thấy rất tồi tệ rằng TGm Thục đã bị đối xử như vậy. Một TGm không nên bị đối xử như vậy, không ai nên bị đối xử như vậy, đặc biệt là một thủ lãnh của Giáo hội. Vì vậy, tôi đã gọi cho FBI và họ nói với tôi rằng ông ấy đang ở Carthage, Missouri, trong khu định cư của người Việt, một số người Việt ấy đã rời Việt Nam năm 1975 và đến Carthage, Missouri tại một cộng đoàn Công giáo và chủng viện Công giáo. Họ đưa TGm Thục đến đó, nơi ông ấy có thể cảm thấy thoải mái.
Sư huynh Micae: Vâng, khi cha nói “họ đưa ông ấy đến đó”, “họ” là những ai?
Vị Linh mục: Pio Laghi.
Sư huynh Micae: Vậy là về cơ bản, tên doanh nhân người Việt giàu có này, rõ ràng là ông ta đã cấu kết với Pio Laghi và họ cùng nhau đưa Đức TGm đến Misourri?
Vị Linh mục: Chính xác, và tôi đoán họ đã phải xoa dịu Đức TGm hoặc hứa với ông ấy, mà họ không thật sự hoàn thành, rằng ông ấy sẽ được ở trong một khí hậu ấm áp thoải mái và họ nói dối ông ấy, Misourri không phải là một nơi có khí hậu ấm áp thoải mái (đùa). Dù sao đi nứa, họ đã hứa với ông ấy một số điều,và bằng cách nào đó thuyết phục ông ấy đi đến đó và ở lại cùng với họ.
Sư huynh Micae: Và có lẽ là gì, ông ấy chỉ nghĩ rằng đó chỉ là một nơi để có phòng ở và thức ăn? Ý tôi là ông ấy rõ ràng sẽ không tham gia cộng đoàn Novus Ordo Việt Nam ở đó.
Vị Linh mục: Không, không. Ông ấy sống trong chủng viện, nhưng họ cho phép ông ấy cử hành thánh lễ cổ truyền, ông ấy cử hành thánh lễ hàng ngày, thánh lễ cổ truyền, tôi được bề trên ở đó nói điều đó, và ông ấy đã cử hành thánh lễ cổ truyền đến cuối đời. Họ đã tiếp tục yêu cầu ông ấy ký các văn kiện rút lại những gì ông ấy đã làm, nhưng ông ấy không bao giờ ký chúng. Họ có gửi các văn kiện đó cho tôi, sau khi (theo ý kiến của tôi) ông ấy bị sát hại, nhưng sau đó tôi gọi cho chủng viện, các buộc họ bắt cóc ông ấy và giết ông ấy và họ nói “ôi không, ông ấy đã rút lại việc đã làm, ông ấy không muốn liên quan gì đến các người”. Anh biết đấy, họ gọi chúng tôi là những người ly khai. Và vì vậy họ gửi cho tôi những giấy tờ, những bức thư, được cho là do TGm Thục viết cho Rôma, rút lại quan điểm của ông, từ bỏ, nói rằng ông đã hối tiếc biết bao khi ông đã dâng hiến các giám mục và vân vân, nhưng không tờ nào trong số chúng được ký, họ thậm chí không thèm giả mạo chữ ký, chẳng có gì là trong số chúng là thật cả.
Dù sao, tôi vẫn không thể tin được rằng ông ấy đã phải trải qua những điều này, và để tóm lược khung thời gian, ông ấy đã đến đó có lẽ vào khoảng tháng 8, có thể là tháng 7 hoặc tháng 8 năm 1984. Thông tin mà tôi vừa mới kể cho anh diễn ra vào khoảng tháng 9 hay tháng 10 cùng năm. Ông ấy qua đời vào tháng 12 năm 1984, và ông ấy không nên qua đời sớm thế. Khi tôi hỏi nguyên nhân là gì, họ nói nguyên nhân là do bệnh tiểu đường, nhưng vấn đề là, ông ấy không bị tiểu đường nghiêm trọng như vậy, ông ấy thậm chí không cần phải dùng insulin, ông ấy chỉ uống thuốc uống viên và chắc chắn đây không phải là một bệnh hiểm nghèo. Họ đã chờ đợi. Ông ấy đã không chết cho đến khi tôi nghĩ, một ngày sau khi Giám mục Novus Ordo mới được bổ nhiệm trong Giáo phận Springfield, và ngay sau đó ông ấy qua đời tại Bệnh viện St. John. Bệnh viện sẽ không cung cấp cho tôi quá nhiều thông tin vì tôi không phải là người thân của ông, nhưng thời điểm và lý do họ đưa ra cho cái chết đã khiến tôi tin rằng đây thực sự là một âm mưu bẩn thỉu.
Nhân tiện, tôi sẽ chia sẻ thêm một câu chuyện nhỏ với anh. Tại một thời điểm trong quá trình cố gắng đưa Đức TGm ra khỏi đất nước này trở về Pháp, tôi đã liên lạc với Cục Di trú và nói với họ rằng “có một công dân Pháp ở nước này. Ông ta ở đây bất hợp pháp vì thị thực của ông ta đã hết hạn và các anh sẽ muốn trục xuất ông ta về nhà. Và ông ta đã ở đây một năm rưỡi hoặc lâu hơn.” Ông ấy chỉ có thị thực sáu tháng theo tôi hiểu, và họ nói “Ồ, chúng tôi sẽ lo liệu việc này, đó là ai?” Tôi đã cho biết tên và thông tin liên quan và họ nói “Được rồi, chúng tôi sẽ liên hệ lại với anh, chúng tôi sẽ cho anh biết chúng tôi sẽ làm gì”, và họ không bao giờ gọi lại cho tôi. Khi tôi gọi lại cho họ, anh biết không, họ phủ nhận đã từng nói chuyện với tôi, họ phủ nhận rằng họ có bất kỳ hồ sơ nào về việc ông ấy nhập cảnh vào Hoa Kỳ. Nếu bạn bay đến từ nước ngoài, khi vào Mỹ, bạn phải ghi vào một tấm card nêu rõ đất nước của bạn, mục đích, về lý do tại sao lại đến đây, trong thời gian bao lâu,… và tấm thẻ đó được gửi đến Bộ Di trú. Họ lưu giữ hồ sơ điện tử của bạn và đảm bảo rằng bạn quay trở lại, họ có kho lưu trữ và mọi thứ. Đó là cách mọi thứ hoạt động vào năm 1983-84. Vâng, họ không có hồ sơ nào về việc ông ấy đã từng vào đất nước này, xin nhắc lại, đây là sau khi họ gửi hộ chiếu thay thế cho ông ấy. Vì vậy ai đó ở vị trí khá cao đã ém nhẹm mọi chuyện.
Sư huynh Micae: Thế còn Gm Vezelis phản ứng như thế nào khi ông ấy biết, tôi không biết liệu có ai thông báo với ông ấy, rằng Đức TGm đang ở Missouri không?
Vị Linh mục: Tôi không biết.
Sư huynh Micae: Về cơ bản, tôi đoán sau khi ông ấy dường như rơi vào tay giáo hội novus ordo, khi cha còn ở đó, tôi đoán về cơ bản ông ấy chỉ cảm thấy có lẽ tốt hơn hết là cứ như vậy và bỏ qua? Ngay cả sau thời điểm đó, ông ấy thậm chí không cố gắng điều tra thêm nữa.
Vị Linh mục: Không, tại sao ông ấy lại làm thế, ông ấy không bao giờ làm vậy. Tôi không biết, tôi không còn liên lạc với ông ấy nữa, tôi đã rời khỏi cộng đoàn ngay sau đó, trong khi ông ta không có ở đó (cười).
Sư huynh Micae: Tất cả đều rất, rất thú vị. Chà, cảm ơn vì đã đến và chia sẻ với chúng tôi tất cả những chi tiết về Giám mục Thục.
Vị Linh mục: Được rồi, tôi rất thích cuộc trò chuyện.
Sư huynh Micae: Được rồi, cảm ơn cha.
Bài Viết Liên Quan