^
^
Lạc Giáo Của Phanxicô | Lạc Giáo Trong Vaticanô II | Lạc Giáo Của Biển Đức XVI | Lạc Giáo Của Gioan Phaolô II | Từ Điển Thuật Ngữ Nguyên Tắc | Sự Thật Về Kẻ Mạo Danh Sơ Lucia | Kế Hoạch Hoá Gia Đình Tự Nhiên (NFP) Là Tội Lỗi | Lòng Thương Xót Chúa Của Sơ Faustina Là Giả | Cửa Hàng Online Và Thông Tin Liên Lạc |
Các Bước Hoán Cải | Nơi Lãnh Nhận Các Bí Tích | Thánh Mân Côi | Không Có Ơn Cứu Độ Bên Ngoài Giáo Hội | Trả Lời Kháng Bác Về Thuyết Trống Toà | Tân Thánh Lễ Vô Hiệu | Nghi Thức Truyền Chức Linh Mục Mới | E-Exchanges |
Ad Gentes – Sắc lệnh về Hoạt động Truyền giáo
Không quá ngạc nhiên, chúng ta cũng tìm thấy lạc giáo trong Sắc lệnh về Hoạt động Truyền giáo của Vaticanô II.
Vaticanô II khẳng định rằng Giáo Hội Công Giáo thiếu sót như là khí cụ mang lại ơn cứu rỗi. Đây là một sự chối bỏ tín điều Bên ngoài Giáo Hội Không có Ơn cứu độ. Nếu không có ơn cứu rỗi bên ngoài Giáo Hội (một tín điều), đó nhất thiết nghĩa rằng Giáo Hội là đủ để mang lại ơn cứu rỗi cho nhân loại!
Giáo Hoàng Innôcentê III, Eius exemplo, ngày 18 tháng 12 năm 1208:
“Bằng trái tim chúng ta tin và bằng miệng lưỡi chúng ta tuyên xưng một Giáo Hội, không phải của lạc giáo đồ, mà là Giáo Hội La Mã Thánh thiện, Công Giáo và Tông Truyền bên ngoài chúng ta tin chắc rằng không ai được cứu độ.”[2]
Giáo Hoàng Clêmentê VI, Super quibusdam, ngày 20 tháng 9 năm 1351:
“Chúng tôi hỏi: Thứ hai, các anh và Giáo Hội Armenia chịu vâng lời các anh, có tin rằng không ai chu du bên ngoài đức tin của Giáo Hội này, và bên ngoài sự kính phục Giáo Hoàng La Mã, đến sau cùng được cứu độ.”[3]
Ad Gentes 29 dạy rằng người Công Giáo nên làm việc với các giáo phái Tin Lành trong các dự án truyền giáo của họ. Điều này có nghĩa Vaticanô II xem việc hoán cải sang Tin Lành là một sự cải đạo đích thực. Đây là lạc giáo. Không có ơn cứu độ bên ngoài Giáo Hội Công Giáo. Một sự hoán cải sang Tin Lành không phải là một sự cải đạo đích thực.
Giáo Hoàng Lêô X, Công đồng Latêranô thứ Năm, Phiên họp thứ 8, ngày 19 tháng 12, 1513:
“Và vì lẽ thật không thể mâu thuẫn với lẽ thật, chúng ta minh định rằng mọi lời phát biểu trái ngược với lẽ thật được khai sáng của đức tin là hoàn toàn sai lầm và nghiêm cấm việc giảng dạy nếu không được cho phép. Chúng ta ra lệnh rằng tất cả những ai bám víu vào những tuyên bố sai lầm của loại hình này, do đó gieo rắc những lạc giáo hoàn toàn bị lên án, nên bị xa lánh trong mọi cách và bị trừng phạt như kẻ lạc giáo và vô đạo đáng ghét và đáng ghê tởm đang phá hoại đức tin Công Giáo.”[5]
Trở về Cuộc Cách mạng Vaticanô II (1962-1965).
Chú thích:
[1] Decrees of the Ecumenical Councils, Quyển 2, tr. 1015.
[2] Denzinger 423.
[3] Denzinger 570b.
[4] Decrees of the Ecumenical Councils, Quyển 2, tr. 1035.
[5] Decrees of the Ecumenical Councils, Quyển 1, tr. 605-606.
Bài Viết Liên Quan