^
^
Lạc Giáo Của Phanxicô | Lạc Giáo Trong Vaticanô II | Lạc Giáo Của Biển Đức XVI | Lạc Giáo Của Gioan Phaolô II | Từ Điển Thuật Ngữ Nguyên Tắc | Sự Thật Về Kẻ Mạo Danh Sơ Lucia | Kế Hoạch Hoá Gia Đình Tự Nhiên (NFP) Là Tội Lỗi | Lòng Thương Xót Chúa Của Sơ Faustina Là Giả | Cửa Hàng Online Và Thông Tin Liên Lạc |
Các Bước Hoán Cải | Nơi Lãnh Nhận Các Bí Tích | Thánh Mân Côi | Không Có Ơn Cứu Độ Bên Ngoài Giáo Hội | Trả Lời Kháng Bác Về Thuyết Trống Toà | Tân Thánh Lễ Vô Hiệu | Nghi Thức Truyền Chức Linh Mục Mới | E-Exchanges |
Kháng bác 13: Gioan XXII là một người lạc giáo thậm chí còn bị lên án bởi Hồng y Orsini là kẻ lạc giáo; nhưng ông vẫn là Giáo Hoàng.
Chris Ferrara, “Chống lại Tổ chức Trống toà,” Catholic Family News, tháng 8 năm 2005, tr. 21: “So sánh sự thiếu thành công của Tổ chức [Trống Toà] trong việc tìm kiếm lạc giáo ‘công khai’ trong các tuyên bố của các giáo hoàng hậu công đồng với ví dụ lịch sử của Giáo Hoàng Gioan XXII. Năm 1331, một số nhà thần học Pháp và Hồng y Orsini đã lên án Gioan XXII là một người lạc giáo khi, trong một loạt các bài giảng, ông dạy rằng những linh hồn được tuyển chọn đã rời đi, sau khi kết thúc thời gian được an định của họ trong Luyện Ngục, không được thấy Thiên Chúa cho đến sau cuộc phán xét chung. Hồng y Orsini kêu gọi một công đồng chung lên án Đức Giáo Hoàng là một kẻ lạc giáo ... Đối mặt cách công khai thế này, Đức Gioan XXII trả lời rằng ông không có ý định ràng buộc toàn Giáo Hội với các bài giảng của mình, và ông đã thành lập một ủy ban các nhà thần học để xem xét câu hỏi. Ủy ban thông báo cho Đức Giáo Hoàng rằng ông đã nhầm lẫn, và ông rút lại lỗi lầm vài năm sau đó, một ngày trước khi qua đời. Tuy nhiên, mặc dù bị tố cáo là một người lạc giáo và bị đe dọa với một công đồng chung để lên án lạc giáo của ông, Gioan XXII không bao giờ ngừng được Giáo Hội xem là một Giáo Hoàng, và lịch sử Giáo Hội đúng đắn lưu chép ông như thế.”[1]
Trả lời: Gioan XXII không phải là một người lạc giáo, và giáo triều của ông không phải là bằng chứng cho thấy kẻ lạc giáo có thể là giáo hoàng.
Đầu tiên, chúng tôi muốn độc giả nhận thấy một điều rất thú vị: khi Ferrara (người đưa ra kháng bác này) thảo luận về Gioan XXII, nhận thấy rằng vụ việc được phóng đại. Ông ta không ngần ngại gán nó như một ví dụ về lạc giáo công khai. Nhưng khi ông đề cập đến những lạc giáo rõ ràng của các “giáo hoàng” Vaticanô II, tất cả chúng đều giảm đi rất nhiều đến nỗi ông phủ nhận rằng bất kỳ ai trong số chúng thậm chí cấu thành lạc giáo. Ví dụ:
Tốt, vậy là không có lạc giáo rõ ràng nào từ Gioan Phaolô II và Phaolô VI (ví dụ: giảng dạy rằng có các vị thánh trong các tôn giáo khác; nói rằng chúng ta không nên hoán cải những người không Công Giáo; v.v.) thậm chí cấu thành lạc giáo, theo Ferrara; nhưng trường hợp của Gioan XXII chắc chắn lên đến mức lạc giáo. Hoàn toàn nhảm nhí! Có ai không thấy sự đạo đức giả sâu sắc và hoàn toàn thiếu trung thực ở đây không? Khi Ferrara và những người không theo thuyết trống toà khác cảm thấy có lợi để giảm nhẹ lạc giáo, họ nâng cao tiêu chuẩn cho lạc giáo, do đó về cơ bản không điều gì lên đến mức lạc giáo thật sự. Nhưng khi cho rằng phóng đại một lạc giáo là hữu ích, trong trường hợp của Gioan XXII, bởi vì họ nghĩ rằng nó sẽ phản đối thành công thuyết trống toà, họ phóng đại và làm cho nó có vẻ tồi tệ hơn nhiều so với sự thật.
Thực tế của vấn đề là Gioan XXII không lạc giáo. Lập trường của ĐTC Gioan XXII rằng linh hồn của những người được tuyển chọn đã qua đời không được nhận Vinh phúc Trực quan cho đến sau phán quyết chung không phải là một vấn đề đã được minh định cụ thể thành một tín điều. Định tín này xảy ra hai năm sau cái chết của Giáo Hoàng Gioan XXII bởi Giáo Hoàng Biển Đức XII trong Tông hiến Benedictus Deus, nhưng dường như Ferrara không cảm thấy rằng đề cập đến sự việc ấy là điều quan trọng.[3]
Việc Hồng y Orsini đã tố cáo Đức Gioan XXII là lạc giáo không chứng minh bất cứ điều gì, đặc biệt là khi chúng ta xem xét hoàn cảnh của sự việc. Cung cấp một bối cảnh ngắn gọn: Đức Gioan XXII đã lên án giáo huấn của nhóm “Duy Tinh Thần” là lạc giáo. Nhóm này cho rằng Đức Kitô và các Tông đồ không có tài sản riêng hay chung. ĐTC Gioan XXII lên án quan điểm này là trái ngược với Kinh Thánh, và tuyên bố tất cả những ai ngoan cố tuân theo nó là lạc giáo. Nhóm “Duy Tinh Thần” và những người khác như họ, bao gồm cả vua Louis xứ Bavaria, đã bị lên án là lạc giáo đồ.[4]
Khi cuộc tranh cãi về những tuyên bố của Đức Gioan XXII về Vinh phúc Trực quan xảy ra, nhóm Duy Tinh Thần và Vua Louis xứ Bavaria đã thu lợi từ nó và cáo buộc Đức Giáo Hoàng theo lạc giáo. Những kẻ thù của Giáo Hội được Hồng y Orsini ủng hộ, người mà Ferrara đề cập trong bài viết của mình.
Với bối cảnh này, chúng ta có thể thấy tuyên bố của Ferrara rằng “Hồng y Orsini kêu gọi một công đồng chung tuyên bố giáo hoàng là một kẻ lạc giáo…” được nhìn dưới một ánh sáng khác: Vâng, Hồng y Orsini và những người bạn tốt của anh ta, những kẻ lạc giáo bị vạ tuyệt thông. Thật thế, ngay cả “đức giáo hoàng” của Ferrara, trong cuốn sách Thần học Tín lý của ông, lưu ý rằng vụ bê bối đã bị kẻ thù của Giáo Hội khai thác vì mục tiêu chính trị:
Ferrara đặt mình ngay trong bè đảng của những kẻ thù của Giáo Hội bằng sự phóng đại của ông về trường hợp của Gioan XXII. Đức Gioan XXII không phải là một người lạc giáo. Ngoài thực tế là vấn đề chưa được minh định cụ thể thành một tín điều, Gioan XXII cũng nói rõ rằng ông không ràng buộc ai với ý kiến (sai) của mình và không đi đến kết luận dứt khoát về vấn đề này:
Bách khoa toàn thư Công Giáo, về Giáo Hoàng Gioan XXII:
“Giáo Hoàng Gioan đã viết thư cho Vua Phillip IV về vấn đề này (tháng 11 năm 1333), và nhấn mạnh thực tế rằng, miễn là Tòa Thánh chưa đưa ra quyết định, các nhà thần học được hưởng sự tự do tuyệt đối ở vấn đề này. Vào tháng 12 năm 1333, các nhà thần học tại Paris, sau khi tham khảo ý kiến về câu hỏi, đã quyết định ủng hộ giáo lý rằng linh hồn của những người chết lành ra đi đã nhìn thấy Thiên Chúa ngay sau khi chết hoặc sau khi họ thanh tẩy hoàn toàn; đồng thời họ chỉ ra rằng Đức Giáo Hoàng đã không đưa ra quyết định nào về câu hỏi này mà chỉ đưa ra ý kiến cá nhân của mình, và bây giờ kiến nghị Đức Giáo hoàng xác nhận quyết định của họ. ĐTC Gioan đã chỉ định một ủy ban tại Avignon để nghiên cứu các tác phẩm của các Giáo Phụ, và thảo luận thêm về câu hỏi gây tranh cãi này. Trong một cuộc họp được tổ chức vào ngày 3 tháng 1 năm 1334, Đức Giáo Hoàng tuyên bố rõ rằng ông chưa bao giờ có ý định dạy bất cứ điều gì trái với Kinh Thánh hoặc quy tắc đức tin và trên thực tế không có ý định đưa ra bất kỳ quyết định nào. Trước khi qua đời, ông đã rút lại ý kiến trước đây, và tuyên bố niềm tin của mình rằng các linh hồn tách khỏi cơ thể của họ được hưởng trên thiên đàng Vinh phúc Trực quan.”[7]
Tất cả những điều này cho thấy rằng Gioan XXII không phải là một người lạc giáo. Ông giữ một ý kiến cá nhân sai hoàn toàn, một điều mà ông tuyên bố rõ ràng không gì khác hơn là ý kiến. Thật thế, mặc dù có sai sót đáng kể, Đức Gioan XXII khá mạnh mẽ chống lại lạc giáo. Sự kết án của ông đối với nhóm Duy Tinh Thần và Vua Louis xứ Bavaria là bằng chứng cho thấy ông đã lên án lạc giáo. So sánh ông ta với các nguỵ giáo hoàng Vaticanô II, những người thậm chí không tin rằng lạc giáo tồn tại là hoàn toàn vô lý. Như đã chứng minh, Biển Đức XVI thậm chí không tin rằng Tin Lành là lạc giáo! Thật là một trò đùa ma ác rằng bất cứ ai cố chấp (khi đối mặt với những sự thật này) khẳng định tên này là một người Công Giáo! Sự thật là bất cứ nơi nào những người không theo thuyết trống toà muốn đánh lạc hướng (đến tín điều của Chức vị Giáo Hoàng, hoặc hành động của Luther, v.v.), họ đều bị bác bỏ. Ví dụ, vì chúng ta đang nói về chủ đề Gioan XXII và Cuộc Phán xét Chung, nên nhớ rằng Biển Đức XVI từ chối có lẽ tín điều Công Giáo trung tâm nhất liên quan đến Cuộc Phán xét Chung: Sự Phục sinh của Thân xác, như chúng ta đã chứng minh trong chương trước về những lạc giáo của ông ta.
Vì vậy, khi người không theo thuyết trống toà đưa ra vấn đề về Gioan XXII và Cuộc Phán xét Chung, họ không làm gì hơn ngoại trừ nhắc nhở chúng ta về một tín điều khác mà Biển Đức XVI phủ nhận và một bằng chứng khác tại sao ông ta không phải là Giáo hoàng.
Trở về Trả lời các Kháng bác về Thuyết Trống Toà.
Chú thích:
[1] Chris Ferrara, "Opposing the Sedevacantist Enterprise," Catholic Family News, tháng 8 năm 2005, tr. 21.
[2] Chris Ferrara, "Opposing the Sedevacantist Enterprise," Catholic Family News, tháng Tám năm 2005, tr. 21
[3] Denzinger 530.
[4] Denzinger 494.
[5] The Catholic Encyclopedia, “John XXII,” Quyển 8, 1910, tr. 433.
[6] Benedict XVI, Dogmatic Theology, The Catholic University of America Press, 1977, tr. 137.
[7] The Catholic Encyclopedia, Quyển 8, tr. 433.
[8] Benedict XVI, Introduction to Christianity, tr. 349.
[9] Benedict XVI, Introduction to Christianity, tr. 357-358.
Bài Viết Liên Quan